Đừng bỏ anh một mình!!!

Phó Tế Nguyễn Mạnh San
Phụ Tá Trưởng Phòng Tố Tụng
Tòa án liên bang Hoa Kỳ


Câu chuyện thứ nhất:
Vợ chồng anh chị Quyền được nhiều người biết đến như là một trongnhững cặp vợ chồng đạo đức nhất trong một Giáo Xứ Việt-Nam tại một tiểu bang, đứng vào hạng thứ nhì có đông người Việt cư ngụ. anh chị còn luôn luôn sốt sắng tình nguyện tham gia đắc lực vào những công tác của giáo xứ mỗi khi Cha Chánh Xứ hoặc Hội Đồng Điều Hành Giáo Xứ yêu cầu.

Ngay khi nghe tin anh Quyền sắp sửa đi một mình về Việt-Nam 3 tuần lễ để thăm nom Mẹ già, Cha Chánh Xứ liền nhờ một giáo dân nhắn tin cho chị Quyền biết là Cha muốn gặp chị càng sớm càng tốt tại văn phòng giáo xứ, để Cha có chuyện cần muốn nói với chị. Vừa mới nhận được lời nhắn tin này, chị tức tốc đển gặp Cha Chánh Xứ và được Cha khuyên bảo chị là: Cha được biết tin anh Quyền, chồng của chị sắp sửa đi về Việt-Nam thăm Mẹ già của anh mà không có chị đi cùng. Vì quí mến gia đình anh chị và các cháu như người thân trong nhà, nên Cha thành thật khuyên chị nên đi cùng với anh ấy thì tốt hơn. Riêng Cha biết, có một số người đạo đức, hiền lành, chân thật, giàu tình thương người nghèo khổ như chồng của chị và cũng ở tuổi trung niên như anh ấy, đi về Việt-Nam một mình trong lúc này, dễ bị người ta dụ dỗ đi vào con đường tình ái lắm, nên tránh trước những cạm bẫy này vẫn tốt hơn.

Lẽ dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người nào, khi đi về Việt-Nam mộtmình, cũng sẽ dễ bị sa vào những cạm bẫy tội lỗi hay bị cám dỗ đâu, vì mục đích về và hoàn cảnh về của mỗi người mỗi khác nhau, chúng ta không thể vơ đũa cả nắm như thế được. Tuy nhiên, các vị tiền nhân thường nói:
“Có đứng trước hang cọp một mình, mới biết mình sợ hay không sợ cọp”.

Câu nói này rất đúng trong nhiều trường hợp, và nếu không cần thiết phải đứng trước hang cọp, thì chẳng nên thử thách đứng trước hang cọp làm gì và nếu cần phải đứng trước nó, thì nên rủ thêm nhiều người cùng đứng chung với nhau, vì cọp trong thấy nhiều người, sẽ làm cho nó hoảng sợ, không dám bò ra khỏi hang, thế là mọi người được an toàn sinh mạng.

Đấy chị xem, ngay trong giáo xứ của chúng ta, đã có một vài cặp vợ chồng rất thương yêu nhau như cá với nước, như chim liền cánh, như cây liền cành; nhưng sau những chuyến du lịch ngắn hạn hay dài hạn của một số ít người chồng về Việt-Nam một mình, khi quay trở về Hoa Kỳ, vì vô tình hay cố ý, họ đã bỏ quên con tim của họ ở Việt-Nam với Bồ Nhí, chỉ còn mang theo thân xác không hồn về với vợ con, và sau một thời gian,
người vợ chịu không nổi cảnh quạnh hiu, cô đơn trong tâm hồn, mà vẫn phải sống chung với người chồng đêm ngày chỉ mơ tưởng đến bồ nhí ở quê nhà, thậm chí có những đêm người vợ nằm bên cạnh chồng, nghe thấy chồng mình nằm mơ gọi rõ tên bồ nhí và chồng mình bây giờ chẳng khác gì như một người máy robot không có trái tim, vì trái tim đã bỏ quên ở quê nhà rồi, nên người vợ đành phải nuốt những giọt nước mắt đắng cay, để ca khúc chia ly với chồng.

Nghe xong lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ, chị đáp: Vâng, trước tiêncon xin hết lòng cám ơn những lời chỉ bảo thật hữu ích của Cha dànhcho con và con cũng xin thành thật trình bầy ý nghĩ của con với Cha là: Nếu người chồng nào đã mang bản chất ăn chơi bay bướm, dù ở bất cứ nơi nào hay dù có mặt người vợ ở bên cạnh mình đi chăng nữa, thì tính nào tật ấy, họ vẫn tìm đủ mọi cách che đậy, để thỏa mãn tính ăn chơi
bay bướm của họ.

Như Cha vừa nói, chồng con là người đạo đức, hiền lành chân thật, chỉ biết làm việc siêng năng, săn sóc cho vợ cho con tối ngày, nên con nhận thấy không cần thiết cho con phải đi theo anh ấy về Việt-Nam làm gì, trước là để anh ấy có nhiều thì giờ riêng tư tâm sự và săn sóc Mẹ già của anh ấy, sau là để cho con tiết kiệm được tiền bạc, không phải
mua vé máy bay, cộng thêm với những chi phí tốn kém khác cho riêng con nếu con đi theo anh ấy, rồi lại phải đem gửi 2 đứa con gái còn nhỏ tuổi của chúng con cho bà ngoại của chúng trông nom săn sóc.

Khoảng 7 tháng sau ngày chồng chị từ Việt-Nam trở về Hoa Kỳ, vào một hôm, chị đem giặt quần áo dơ bẩn của chồng, tình cờ chị bắt gặp một lá thư ở trong túi quần, gửi cho chồng chị từ Việt-Nam qua địa chỉ hộp thư riêng của chồng chị tại ty bưu điện, mà từ trước tới nay chị không hề hay biết điều này, chị vội mở lá thư ra đọc:

Anh Quyền yêu quí nhất đời của em, em vui sướng báo cho anh biết mộttin mừng là ngày hôm qua, em đi khám thai lần thứ hai, bác sĩ cho embiết kết quả khám nghiệm bào thai lần trước, là em sẽ sanh con trai. Thế là anh hoàn toàn được toại nguyện theo ý anh mong muốn bấy lâu nay nhé, mà anh đã nói với em là làm sao em đẻ đứa con trai cho anh, để nó nối dõi tông đường giòng tộc họ nhà Trần của anh nhé, vì anh chỉ có 2 đứa con gái trong khi vợ anh đã cai đẻ, không thể nào có bầu được nữa.

Đọc tới đây, chị bị hoa cả hai mắt, hai tay run lên cầm cập như đang lên cơn sốt rét ngã nước, không cầm nổi lá thư, tim chị như ngừng đập và cảm thấy khó thở, ngồi xuống sàn nhà bất động trong vài phút, rồi chị lấy lại sự bình tĩnh để đứng lên. Chị nhớ lại những lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ thì đã quá muộn và chị chỉ còn biết đấm ngực kêu to lên một mình: Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. Nếu tôi chịu nghe lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ thì đâu có ra nông nỗi này.

Thế mới biết con người đạo đức, chân thật, hiền lành như chồng của chị lại vẫn bị sa trước cám dỗ, cũng chỉ vì chồng chị đứng trước hang cọpmột mình nên mới bị cọp vồ, nhưng chồng chị không chết, mà chị bị chếtthay cho chồng, sự việc xẩy ra đúng như lời khuyên bảo dự đoán của Cha Chánh Xứ.


Câu chuyện thứ hai:

Một Việt kiều tuổi trung niên về thăm quê hương,trước là để có dịp thăm hỏi bạn bè thân thiết tại làng xưa xóm cũ, mà ông đã phải bỏ nước ra đi tìm tự do cách đây 25 năm, sau là để được thưởng thức những món ăn đặc sản dân tộc và các loại trái cây tươi
ngọt của đồng quê yêu dấu, hơn thế nữa đây lại còn là một dịp may hiếm có trên đời, cho ông được nếm mùi hương thơm ngào ngạt, nặng tình quê hương, với những bông hoa biết nói, tươi thắm đang tuổi xuân thì, mà ước mơ này của ông chỉ có thể thực hiện được tại nơi quê nhà.

Qua sự trung gian giới thiệu của một người quen ông ở cùng xóm và ông đã có dịp được thân quen với một cô gái xinh đẹp, tuổi độ trăng tròn và chỉ vài tiếng đồng hồ nói chuyện với nhau, hai người đã biểu lộ tình cảm mật thiết với nhau, hẹn hò gặp lại nhau tại một khách sạn 3 sao trong ngay đêm hôm đó.

Thế rồi trong lúc hai bên sắp sửa bắt đầu nhập cuộc giao hòa tình yêu hiệp nhất, thì đùng một cái, ông nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, ông tức tốc mặc quần áo vào, đứng dậy bước ra khỏi giường để đi mở cửa xem ai, trong khi cô bạn gái của ông vội chùm chăn phủ kín thân thể từ đầu đến chân, nằm im thin thít, bất động như xác chết. Cánh cửa phòng vừa mở, một chàng thanh niên mặc đồng phục bước vào, đưa ngay cho ông coi một tấm thẻ hành sự ghi rõ tên tuổi và chức vụ là một công an viên.

Anh này nói cho ông biết là ông và cô gái đang nằm trên chiếc giường kia, đã bị bắt quả tang tội mãi dâm, anh ra lệnh cho hai người phải đi theo anh ngay bây giờ, để đến văn phòng cơ quan chính quyền làm việc ngay đêm nay. Trong khi chờ đợi cô bạn gái mặc quần áo trong buồng tắm, anh công an lấy bút viết ghi ngày tháng năm vào một tờ giấy có in sẵn sự việc xẩy ra, đưa cho ông và yêu cầu ông ký tên vào.

Ông cầm tờ giấy và ông đọc xong, ông trao ngay lại tờ giấy này cho anh công an viên, kèm theo một tờ giấy $100 Mỹ kim tiền mặt, để yêu cầu anh bỏ qua sự việc này, nhưng anh từ chối không nhận và bảo ông nếu muốn thế thì ít nhất phải đưa thêm $400 Mỹ kim nữa mới đủ, bằng không, ông và cô gái kia phải đi theo anh ta ngay, anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa.

Ông biết tình trạng của ông như con cá đang nằm trên tấm thớt, nên ông móc ví lấy ra thêm $400 đồng nữa cho xong chuyện.Vì sợ tên công an này sẽ báo hiệu cho tên công an khác quay trở lại nữa, thì ông sẽ lại phải tốn thêm tiền cho nó, hơn thế nữa, để đề phòng tình trạng Thường Trú Nhân của ông không bị lôi thôi rắc rối đến pháp luật Hoa Kỳ, vì sắp tới ngày ông phải đáp máy bay trở về Hoa Kỳ, ông liền hối thúc cô bạn gái hãy mau chân cùng ông bước ra khỏi nơi đây, mặc dù ông chưa được sơ múi tí gì mà đã mất toi $500 Mỹ kim rồi. Nhưng ông nghĩ kỹ lại, thà rằng của đi thay người còn tốt hơn gấp triệu lần người đi thay của.


Trước khi chúng tôi tiếp tục trình bày phần kết thúc sự việc xẩy ra của 2 câu chuyện vừa kể trên, chúng tôi xin rút tỉa một vài yếu tố quan trọng, có liên quan đến vấn đề pháp lý, xẩy ra trong 2 câu chuyện này, đối với pháp luật Hoa Kỳ như sau:

Câu chuyện thứ nhất:

1) Nếu thật sự cô bồ nhí của anh Quyền có bầu và đẻ con và sau khi áp dụng thử nghiệm DNA để biết chắc là con của anh, theo luật pháp Hoa Kỳ, anh Quyền vẫn phải có trách nhiệm cấp dưỡng tài chánh cho người con ngoại hôn này cho đến khi nó tới tuổi trưởng thành, nhất là Hoa Kỳ và Việt-Nam hiện tại là hai nước có sự bang giao quốc tế được giới hạn với nhau trong một số điều luật đã được hai quốc gia tôn trọng.

2) Vấn đề phạm tội ngoại tình, nhất là trường hợp ngoại tình này cho dù ở quốc ngoại, lại có chứng cớ hiển nhiên là có đúa con riêng, sau khi đã cưới vợ, thì gần hết các tiểu bang của Hoa Kỳ không còn áp dụng luật tội phạm ngoại tình, nhưng khi đơn thỉnh nguyện xin ly dị nhau được đệ nạp tại Tòa, bên phía nguyên cáo chỉ dùng những chứng cớ ngoại tình của bên phía bị cáo, để tranh tụng trước tòa, dành quyền thắng lợi cho mình về phương diện được quyền ưu tiên nuôi dưỡng các con còn nhỏ tuổi, tiền cấp dưỡng hàng tháng cho các con, tiền cấp dưỡng hàng tháng cho người phấu ngẫu nếu có thể, tiền bạc của cải có thể được chia cho bên phía nguyên cáo nhiều hơn bên bị cáo v.v.

3) Nếu mai kia đứa con ngoại hôn khôn lớn, có tên tuổi của người Cha ghi trong giấy khai sanh của đứa bé và có thử máu để biết đích xác là con riêng của mình, thì theo luật Di Trú Hoa Kỳ, người Cha được quyền làm giấy bảo lãnh cho đứa con riêng sang Hoa Kỳ xum họp với người Cha.

Câu chuyện thứ hai:

Ông Việt kiều này nếu bị chính quyền Việt-Nam bắt giam về tội mãi dâm hoặc tội nặng hơn nữa là dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên vào con đường mãi dâm, cho dù ông chưa có hành động cụ thể nào mua dâm với cô gái, thì sau khi thi hành xong bản án của chính quyền Việt-Nam, ông sẽ bị Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ từ chối, không cho phép ông được quyền quay trở về lại Hoa Kỳ theo như Luật Di Trú Hoa Kỳ đã quy định, đối với
tình trạng Thuờng Trú Nhân như ông.

Giả thử nếu ông may mắn được phép trở lại Hoa Kỳ, thì tội của ông vẫn bị coi là một trọng tội về mặt hình sự, vì theo luật pháp Hoa Kỳ phạm tội dụ dỗ gái dưới 16 tuổi vào hành động mãi dâm là một trọng tội và nếu tội này xẩy ra tại tiểu bang Oklahoma có thể bị ngồi tù tối đa 10 năm, cộng thêm tiền phạt vạ là 5000 Mỹ kim đối và Sở Di Trú Hoa Kỳ sẽ từ chối đơn xin nhập tịch hoặc có thể ông phải chờ đợi rất nhiều năm, đơn xin nhập tịch của ông mới được tái cứu xét.

Những điều pháp lý trên đây có liên quan đến 2 câu chuyện kể trên, mới chỉ là những điều quan trọng cần phải lưu ý, còn một số những điều pháp lý khác không quan trọng, nên không cần thiết phải nêu ra ở đây.
Tiếp theo sau đây là phần kết thúc của 2 câu chuyện kể trên:

Người vợ của anh Quyền cho biết, trước khi chị có ý định nạp đơn xinly dị chồng về tội ngoại tình, chị đã nhờ người thân ở Việt-Nam điều tra xem cô bồ nhí này thuộc thành phần nào trong xã hội và cô ta có thật mang bầu hay không? Nếu mang bầu, phải thử DNA để biết chắc đứa bé sanh ra, có thật sự là con của chồng chị hay không?

Ít lâu sau người thân cho chị biết, cô ta thuộc loại gái bia ôm và không mang bầu như cô ta viết trong thư. Thế là chị bãi bỏ ý định nạp đơn xin ly dị và sẵn sàng tha thứ cho chồng, vì hiểu rằng tại chồng mình hiền lành, thật thà, giàu tình cảm nên mới dễ bị người ta dụ dỗ vào cơn mê hồn trận tình cảm như thế và nếu chồng chị khôn ngoan như người ta, ăn vụng biết chùi mép, thì làm sao chị biết được chuyện này, chị coi hành động này của chồng mình như là chuyện giải sầu qua đường, tiền trao cháo múc, không để lại cho chị một đứa con rơi là phúc đức lắm rồi.

Ông Việt kiều cho biết là ngay ngày hôm sau, khi ông đang đi thăm một siêu thị khá lớn với một người bạn thân khác, ông bất chợt nhận ra tên công an đang thân mật ôm eo ếch cô bạn gái của ông đêm hôm qua và hai đứa đang bước vào siêu thị, nhưng vừa trông thấy ông, chúng liền quay bước ra khỏi siêu thị ngay. Vài ngày sau, người quen ở cùng xóm với ông, là người trung gian giới thiệu cô gái này với ông, cho ông biết tên đó không phải là công an công éo gì cả, nó là thằng bồ thất nghiệp của cô gái đó và chúng nó đã lập mưu kế để làm tiền ông đấy.

Tuy nhiên ông vẫn không tiếc $500 đồng Mỹ kim đã đưa cho nó, nếu đêm hôm đó, nó đòi phải đưa cho nó $1000 đồng thì ông cũng vẫn phải đưa. Vì sau khi đưa cho nó 5 tờ giấy $100 đồng rồi, thì ông vẫn còn cất giấu 5 tờ giấy $100 đồng khác, nhét ở túi may bên trong quần đùi của ông. Dù sao tiền mất mà tật không mang là may phước cho ông lắm rồi. Mặc dù nó không phải là công an, nhưng nếu ông không đưa tiền cho nó, nó sẽ gọi công an chính hiệu con nai vàng đến bắt giam ông, về tội dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên vào nghề mãi dâm và một điều tối quan trọng hơn hết, nó cần phải gọi công an đến ngay, là để kịp thời ngăn chặn, không cho phép ông được đụng chạm đến thân xác ngọc ngà người yêu của nó.

Ông thú nhận rằng: đây thật sự là một bài học kinh nghiệm quí giá cho cá nhân ông và nếu lần sau có về thăm quê hương nữa, thì ông chỉ dám thưởng thức những hương vị thơm ngon của các món ăn đặc sản thuần tuý quê hương và các loại trái cây tươi tốt, chứ ông không còn dám muốn nếm mùi hương thơm ngào ngạt của những bông hoa tươi thắm biết nói câu: “Em Yêu Anh”.
http://hoiquanphidung.com/showthread.php?6468-M%C3%A1nh-kh%C3%B3e-l%C3%A0m-ti%E1%BB%81n-t%E1%BA%A1i-S%C3%A0iG%C3%B2n

XLIV. Cháu ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại

Trúc Giang MN

Tâm sự của một cô dâu Hàn Quốc: ..chúng tôi bị nhìn ngắm, thậm chí còn bị sờ mó như một món hàng. Tôi có quyền nghĩ đây là cơ thể của tôi, tôi nhịn nhục để được thay đổi cuộc đời, nhiều người cứ tưởng rằng cơ thể của tôi thuộc về sở hữu của dân tộc VN. Thế nên, họ đùng đùng nổi giận khi cơ thể của tôi bị người khác dòm ngó, chọn lựa…chúng tôi được sống trong một môi trường văn hoá-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được". (Trần Thị Nguyên)

1*Cháu ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại.
Thật vậy, các cháu đã được giáo dục đào tạo dưới mái trường XHCN, trên cơ sở "học tập, lao động, chiến đấu theo gương đạo đức của bác Hồ vĩ đại"

Chính các cháu thuộc thế hệ "quàng khăn đỏ", đạt danh hiệu "Cháu Ngoan Bác Hồ", đã từng sinh hoạt trong đội, đoàn để rèn luyện lý tưởng Cộng sản.
Thế là cả một phong trào vùng lên làm cuộc” cách mạng đổi đời”. Cuộc đổi đời lần thứ nhất đưa đến cảnh đồng bào cả nước ăn bo bo dài dài, cuộc đổi đời lần nầy, với hàng trăm ngàn cháu ngoan của bác, đã nhận chìm nhân phẩm của người phụ nữ Việt Nam, con cháu Bà Trưng, bà Triệu, xuống tận bùn đen dưới chân của những thằng bần cố nông Đài Loan, Đại Hàn.

Đó là hình ảnh của từng đợt, hàng hàng lớp lớp, thiếu nữ VN, hàng chục, hàng trăm người trần truồng như nhộng, xếp hàng phô trương thân thể để cho mấy thằng mạt rệp Đài Loan, Đại Hàn sờ mó, ngắm nghía, móc ngoặt để chọn vợ như người ta lựa mua món đồ chơi hay mua nô lệ của những thế kỷ trước.

Văn hoá truyền thống ngàn năm của dân tộc là "nghèo cho sạch, rách cho thơm" thế mà thời đại Hồ Chí Minh chả còn cái gì là sạch, là thơm cả.
Cũng chả trách được ai, vì chính bác đã chà đạp nhân phẩm phụ nữ, xem phụ nữ như một món đồ chơi để giải quyết sinh lý, chơi chán rồi chuyền xuống cho đàn em hưởng xái nhì, trước khi đem thủ tiêu để chọn món đồ chơi khác. Con rơi, con rớt cả đàn, thì còn trách được ai nữa?

2* Hôn nhân dị tính không có gì đáng trách cả
Hôn nhân phải được đặt trên cơ sở tình yêu, bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau và có mục đich chung là xây dựng hạnh phúc gia đình. Bất cứ người Việt Nam nào, nam hay nữ, kết hôn với người khác chủng tộc như Đài Loan, Đại Hàn, Trung Quốc, Mả Lai ... nếu đặt trên cơ sở nầy, thì không có gì đáng phiền trách cả.

Những người đàn ông Đài Loan, Đại Hàn đa số là nông dân, ít học, quá lứa, nghèo rớt mồng tơi...không có khả năng cưới vợ bản xứ, cho nên đi tìm đến thị trường rẻ tiền, ế hàng để làm vua, làm chúa, làm ông trời con, đối với phụ nữ VN. Điều nầy, tự bản chất của nó, đã hạ danh dự và nhân phẩm của phụ nữ VN, một thứ đồ chơi rẻ tiền.

Thanh niên VN phải bưng khai trầu rượu, cung kính dâng lên cha mẹ vợ để xin cưới con gái, trái lại, mấy thằng nông dân Đài Loan, Hàn quốc chỉ tung ra vài ba triệu đồng VN để mua vợ. Cha mẹ vợ và chàng rể chưa được gặp mặt nhau lần nào trước khi đám cưới. Ngay cả vợ cũng chưa có đủ thời gian để nhớ rõ mặt mũi chồng ra sao, trong đầu óc chỉ biết đến những con số về tiền bạc mà thôi.


Cái nhục nhã nhất chưa từng có trong lịch sử VN bốn ngàn năm, là việc các cô gái trần truồng đứng xếp hàng với hy vọng được chấm, và được về làm dâu xứ người.


3* Những lý do đổ vỡ
Lý do thứ nhất là sự thất vọng.
Những đàn ông nước ngoài được các tổ chức và các ông mai bà mối giới thiệu hàng, nào là gái VN có thân hình đẹp, siêng năng, chịu khó, chiều chồng hết mực...Những thiếu nữ VN thì được cho biết là, chú rể là chủ nông trại, chủ đồn điền, các bà vợ chỉ ở nhà xem phim Hàn quốc, làm đẹp, mỗi tháng chồng cho 300 đô gởi về VN, tha hồ mà mua sắm quần áo hàng hiệu...


Thực tế thì trái lại, làm thất vọng cả hai bên. Giấc mơ đổi đời tiêu tan theo mây khói. Chàng rể thì nợ vay cưới vợ không trả nổi. Ngôn ngữ bất đồng, phong tục tập quán khác nhau thì làm sao mà hiểu nhau để hợp nhau mà tạo dựng hạnh phúc gia đình.
Ở không được, về VN không được, cho nên bi kịch xảy ra.


4* Đài Loan khó, Hàn Quốc dễ
4.1. Đài Loan khó
Theo số liệu của Đài Loan, thì từ thập niên 1990 đã có 100,000 cô dâu VN. Đến năm 2004, chính phủ Đài Loan thắt chặt dịch vụ môi giới, sau những loạt các ông chồng đánh đập, tra tấn và cầm tù các người vợ VN. Quy chế mới bắt buộc những cặp Đài - Việt phải trình diện khi đăng ký kết hôn và phải trải qua các vòng kiểm tra về ngôn ngữ, hiểu biết văn hoá, hiểu biết nhau, về chênh lệch tuổi tác và tình trạng sức khỏe.


4.2. Hàn quốc dễ hơn
Cùng lúc đó, chính sách hôn nhân của Hàn quốc đã mở ra nhiều cơ hội tìm vợ cho đàn ông nông thôn hoặc những người quá lứa, cao tuổi, mà không có khả năng cưới vợ người Hàn quốc. Nắm lấy cơ hội nầy, những tổ chức và cá nhân làm nghề môi giới VN đã chuyển sang thị trường Hàn quốc.
Từ năm 2004 đến 2006, số cặp hôn nhân của năm sau tăng gấp đôi năm trước. Cao điểm vào năm 2006, với 10,130 cặp Hàn-Việt kết hôn.
Các cô gái VN chỉ cần biết OK bằng cách gật đầu là xong ngay. Đương nhiên là phải có thông dịch viên để bàn các chi tiết của đám cưới, chủ yếu là về tiền bạc.
Trước kia, Đài Loan yêu cầu các cô gái phải còn trinh, nhưng đàn ông Đại Hàn thì không quan tâm nhiều đến cái ngàn vàng ấy.
Vì không chú trọng đến chữ trinh, cho nên nhiều người vợ trẻ VN đã bỏ chồng đi làm dâu xứ củ sâm.
Thường thì báo chí chỉ đăng những vụ bố ráp bắt những tổ chức môi giới bất hợp pháp và một vài trường hợp hy hữu về những thảm cảnh của cô dâu VN ở xứ người, vì thế làn sóng gái Việt mơ có chồng Đại Hàn vẫn tiếp tục gia tăng. Hàn quốc hiện có 137,000 cô dâu người nước ngoài.


5* Bi kịch ở Đài Loan
5.1. Vợ Việt bị hành hạ dã man
Xem mắt, sờ mó. kiểm tra hôm trước, đám cưới hôm sau. Cha mẹ vợ chưa một lần gặp mặt và biết tên chú rể. Thân gái 12 bến nước, toàn là bến dơ.
Theo bản tin của tờ báo Quả Táo, Đài Loan và tờ Newspaper (Singapore) thì ở Đài Loan đang xảy ra một vụ án gây phẩn nộ, mà nạn nhân bị hành hạ, đoạ đày còn khổ hơn 12 kiểu khổ hình tra tấn dã man của thời đại các bạo chúa ngày xưa.


Nạn nhân là một cô dâu VN tên Đoàn Nhật Linh, 20 tuổi.
Vào tháng 4 năm 2002, cô Linh theo chồng là Liu Cheng Chi (Lưu Chánh Kỳ) 39 tuổi, về Đài Loan với gương mặt tươi cười rạng rỡ vì gia đình được nở mặt nở mày với bà con, láng giềng. Chú rể không những có nhiều tiền mà còn bảnh trai nữa.
Cô không biết rằng chuyến đi định mệnh đó bắt đầu cho một cuộc sống tủi nhục và đau khổ của đời cô.


Thực tế thì, chồng của Nhật Linh vẫn còn sống chung với người vợ cũ tên là Lin Lee Zhu (Lâm Lệ Như) 34 tuổi. Lưu Chánh Kỳ và Lâm Lệ Như đã có một đứa con gái, nhưng vì Lệ Như không có thể sinh con được nữa, mà Chánh Kỳ thì muốn có đứa con trai để nối dõi tông đường, cặp vợ chồng nầy thực hiện một cuộc ly hôn giả, để Chánh Kỳ sang VN cưới vợ về, hy vọng sẽ có con trai và có người giúp việc không công.


Hàng đêm, Lưu cùng 2 vợ ngủ chung một giường. Ban ngày, Nhật Linh phải làm việc như một Osin để phục vụ cho cả nhà. Đêm thì, Linh bị vợ chồng Lưu cưỡng bách chơi trò dâm loạn ba người trên cùng một giường.
Ba tháng sau, vợ chồng Lưu bắt đầu hành hạ Nhật Linh bằng các cực hình.


Tất cả giấy tờ của Nhật Linh, từ hộ chiếu đến giấy cư trú bị Lưu cất giữ và cấm không cho liên lạc với bất cứ ai. Bị giam trong phòng, mỗi ngày một bữa ăn và một lần đi vệ sinh.
Vì ăn chơi trác táng, Lưu bị nhiễm trùng đường tiểu, hắn nghi ngờ Nhật Linh lây bịnh cho hắn, nên vợ chồng thẳng tay dùng các hình thức tra tấn dã man, cưỡng bức Nhật Linh phải ký giấy thú nhận đã từng làm gái mãi dâm, đã bị bịnh và đã truyền bịnh cho hắn.


Linh thường bị trói, bị lấy kim đâm vào 10 đầu ngón tay, rồi nhúng những ngón tay rỉ máu vào nước muối. Hắn còn dùng gậy đánh đập dã man, dùng dao chém vào lưng, rạch thành những vết thương ngang dọc. Thậm chí, còn bắt cô nhắm mắt rồi lấy ná thun bắn vào mắt.
Suốt 7 tháng liên tục bị hành hạ, từ một cô gái thanh xuân tràn đầy sức sống, cô gầy gộc chỉ còn da bọc xương, từ 48 kg còn 20 Kg.


Tháng 2 năm 2003, Nhật Linh không còn đi đứng nổi, trên người đầy vết thương rướm máu, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ sợ Linh chết, cả hai khiêng cô lên xe, chở đến một bãi vắng, thuộc khu nhà máy phát điện ở Đài Trung (Đài Loan) rồi vất cô xuống.
Sức tàn lực kiệt, nhưng bản năng sinh tồn và những uất hận dồn nén, cô lê lết đến một quán ăn gần đó để xin ăn.


Cảnh sát được báo tin, đưa Linh vào bịnh viện cấp cứu.
Sau một năm điều trị và chăm sóc đặc biệt, Nhật Linh đã bình phục.


Nhật Linh thuật lại:
"Sau 7 ngày liên tục, em bị bỏ đói, đến 11 giờ trưa hôm đó, ông ta lấy kéo xởn tóc em, sau đó lôi em lên xe, chở đến một cánh đồng vắng, bỏ em xuống và đưa em một chai thuốc và nói "Uống để chết nhanh, không đau", rồi hắn hái lá cây cho em ăn. Khoảng hai giờ sau, ông ta quay lại, thấy em nằm im, tưởng em đã chết. Ông ấy lấy lá cây xoá dấu bánh xe rồi bỏ đi.


Em lết đến một quán ăn gần đó, xin cơm của một người phụ nữ rửa chén. Bà ấy cho em một vắt mì, 2 trái quít một lon coca và một cái áo khoát vào người. Em ngồi ăn ngoài đường, khách qua lại tưởng là người ăn xin, họ cho em tất cả 50 đồng Đài Loan. Và em ngất xỉu. Khi tĩnh dậy thì mới biết đang ở bịnh viện.


Trước cơ quan điều tra, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ phủ nhận hoàn toàn những hành vi phạm tội, mà còn giả bịnh tâm thần để chạy tội.
Công tố viện đã khởi tố Lưu Chánh Kỳ và Lâm Lệ Như về tội "ngược đãi người khác như nô lệ" với bản án 7 năm tù.
Bà Võ Thị Nguyên, mẹ của Nhật Linh, đang sống ở huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng nói:"Tôi hối hận lắm. Con đang học lớp 9, bắt con nghỉ học để lấy chồng ngoại, tưởng vậy là thương con, nào ngờ, mẹ đã hại con. Ngày cưới, tôi thấy trong giấy, chú rể ghi tiền cưới là 10 triệu, nhưng trong phong bì chỉ còn có 4.4 triệu, trả tiền thuê xe, thì chỉ còn 4 triệu"
Rốt cuộc, cũng chỉ vì tiền.


5.2. Giết vợ Việt để lãnh tiền bảo hiểm
Ngày 27-5-2007, toà án Đài Loan đã kêu án tù chung thân Lý Thái An đã cấu kết với em trai là Lý Song Toàn, giết người vợ VN là Trần Thị Hồng Sâm để lấy tiền bảo hiểm nhân mạng.
Tóm tắt sự việc.
Lý Thái An đã mua bảo hiểm nhân mạng cho vợ VN là Trần Thị Hồng Sâm với giá là
75 triệu tệ Đài Loan (Hơn 2 triệu đôla Mỹ)
Thái An dàn cảnh đưa vợ đi bằng đường xe lửa và cho em trai là Lý Song Toàn phá hoại làm cho xe lửa bị trật đường rầy, gây ra tai nạn.


Hồng Sâm được đưa vào bịnh viện Fan Liao vì bị thương nhẹ. Tại bịnh viện, Lý Song Toàn đã bí mật chích một loại nọc rắn độc làm cho Hồng Sâm bị xuất huyết nội và tử vong.
Dựa vào lời khai của y tá, vào những báo cáo của 4 viện Đại học y khoa, của bác sĩ giảo nghiệm tử thi chuyên môn đã kết luận là Trần Thị Hồng Sâm chết vì chất độc chớ không phải do tai nạn gây ra.


Y tá khai rằng Lý Song Toàn cứ lãng vãng bên cạnh bà Hồng Sâm, mặc dù y tá đã yêu cầu anh ta đi ra ngoài. Một nhân chứng là Huang Fu Lai, khai rằng Lý Thái An đã sửa soạn âm mưu từ 6 tháng trước và đã rủ ông tham gia để chia tiền, nhưng ông từ chối.


Sau đó, Huang Fu Lai bị kết án 4 năm tù treo.
Lý Song Toàn đã tự tử một nghày sau khi bị truy tố chủ mưu giết người.
Người vợ đầu tiên của Lý Thái An cũng là cô dâu Việt Nam đã chết một cách mờ ám. Trần Thị Hồng Sâm là vợ thứ ba.


5.3. Bị điên vì lấy chồng Đài Loan
Bẳng đi 2 năm không liện lạc, ngày nọ, gia đình chồng dẫn cô dâu về VN trả lại cho nhà gái. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không nói với ai một lời, cô co rúm vào một góc phòng nét sợ hải hiện trên nét mặt.


Ở làng quê, xã Trung Nhất, huyện Thốt Nốt, Cần Thơ, Hà được xem là cô gái may mắn hơn những cô khác, là Hà được có tấm chồng ở Đài Bắc, thương vợ hết mực, có cơ nghiệp ổn định.
Hà được đưa vào bịnh viện tâm thần Cần Thơ. Ở bịnh viện nầy, có không ít những cô dâu có chồng ngoại cũng bị tâm thần như Hà. Trong đó, có cô dâu tên Màu.


Bà mẹ Màu còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể được tổ chức gấp rút ở Sài Gòn, người môi giới đưa cho bà 1 triệu đồng là tiền của gia đình chú rể, sau khi trừ đi các chi phí.
21 ngày sau, bà nhận được điện thoại bảo lên sân bay Tân Sơn Nhất đón con.


Lúc tĩnh táo, Màu còn nhớ, chồng lớn hơn cô 20 tuổi, làm nghề gì không biết mà ra đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà.
Màu ở chung với mẹ chồng và người anh chồng làm nghề ăn xin, mình đầy ghẻ lở. Mỗi bữa ăn, mẹ chồng buộc cô phải uống một thứ thuốc gì màu đen, mùi hăng hắc. Cô không uống thì bị một trận đòn chí tử.


Người vợ cũng không thấy rõ mặt chồng mình. Cô bị nhốt suốt ngày trong phòng. Màu sống 21 ngày như thế và đâm ra hoảng loạn, phát điên.
Gia đình trở nên nghèo túng hơn kể từ khi Màu trở về. Mỗi tháng phải mua 300,000 tiền thuốc cho Màu.


Năm 2003, tưởng rằng con gái hết bịnh, gia đình tháo dây xích buộc chân cô. Một đêm, cô bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Sau đó, người nhà tìm thấy Màu đi lạc ở Đồng Tháp.
8 tháng sau, Màu sanh ra một đứa con không cha.
Gia đình đã nghèo mà còn bị rách nát hơn. Đó là hậu quả của một cuộc đổi đời. Biết trách ai đây?
Một ông Đài Loan cưới 2 vợ VN trong 4 ngày.


Hồi tháng tư năm 2004, một người Đài Loan tên Lin Ming Wei nhập cảnh VN với lý do du lịch. Nhưng sau đó, ông nhờ người mai mối tên Huỳnh Thị Nga, trong vòng 4 ngày đã nhanh chóng làm lễ cưới không hôn thú với 2 cô gái VN, cả hai đều 21 tuổi ở huyện Phong Điền, Cần Thơ.
Bị phát hiện, ông Lin Ming Wei bị phạt 10 triệu đồng vì lý do có hành động không đúng với mục đich nhập cảnh.


Câu chuyện gái Việt lấy chồng ngoại kể hoài không hết được.
Không hiểu phụ nữ VN ở thế hệ nầy nghĩ gì về hôn nhân?
Không hiểu các bậc cha mẹ ở thời đại nầy nghĩ sao về hạnh phúc của con gái?
Đạo đức VN đã đến thời kỳ thật sự bị phá sản!


6* Bi kịch ở Hàn Quốc
6.1. Cái chết của Thạch Thị Hoàng Ngọc
Chuyện cô gái Việt lấy chồng ngoại không có gì lạ. Chuyện cô dâu Việt bị hành hạ cũng không có gì lạ vì nó xảy ra hà rầm như cơm bữa.
Chuyện lạ ở đây là câu chuyện thương tâm của một cô gái Việt mới 20 tuổi.
Cuộc mặc cả xảy ra trong 30 phút và sau đó là cuộc hôn nhân vội vã mà hai bên chưa kịp nhớ rõ mặt nhau, bất chấp quá khứ và hiện tại, cho dù người chồng bị khuyết tật hay bịnh tâm thần cũng mặc.


Ngày 9-7-2010, cô dâu VN tên Thạch Thị Hoàng Ngọc, chỉ sau một tuần đặt chân trên đất nhà chồng ở xứ Củ Sâm, thì một tin buồn bay đến tận vùng quê hẻo lánh thuộc huyện Cờ Đỏ, Cần Thơ, tin buồn làm cho gia đình và chòm xóm đều bàng hoàng không ít. Dân chúng huyện Cờ Đỏ xôn xao trước cái chết của người con gái trẻ và ngoan hiền.
Ông Thạch Sang cho biết, Ngọc là đứa con hiếu thảo, vì gia đình quá nghèo nên phải bấm bụng cho con đi, mong cho con được hạnh phúc.


Chị của Ngọc thì lấy chồng Đài Loan, em út thì đang làm thủ tục dể đi lấy chồng Đài.
Trước khi cưới, chú rể có đưa 3.8 triệu, nhưng trừ các chi phí chỉ còn 1.8 triệu. Và sau đó, chú rể Jang Du Hyo có đưa thêm 500 đô la Mỹ.
Tờ Korea Times đưa tin là sở cảnh sát cho biết một phụ nữ VN được tìm thấy đã chết trong nhà chồng vào ngày 8-7-2010.


Cô Thạch Thị Hoàng Ngọc đến Đại Hàn vào ngày 1-7-2010, không biết tiếng Hàn, cũng không biết ông chồng có tiền sử bịnh tâm thần. 5 ngày trước khi đi VN để đón cô dâu, thì Jang đã phải vào bịnh viện. 5 năm trước, Jang đã tấn công cha mẹ mình. Jang đã vào bịnh viện 57 lần để điều trị bịnh tâm thần phân liệt của mình.


Cái chết của cô Thạch Thị Hoàng Ngọc đã dấy lên nhiều nguồn dư luận khác nhau ở Hàn Quốc.
Khi ông bà Thạch Sang đến Hàn Quốc, thì một nghị sĩ là ông Han Sun Kyo đã cùng ông bà đưa xác cô Hoàng Ngọc về quê an táng.
Hội những người Hàn ở Sài Gòn quyên góp được số tiền 20,000 đô la để giúp đở gia đình nạn nhân.


Tờ Chosun Ilbo cho biết là gia đình cô Hoàng Ngọc được bồi thường 25,000 đô la.
Tổng thống Lee Myung-bak đã đích thân xin lỗi gia đình nạn nhân trong bài phát biểu trên đài phát thanh quốc gia.
Toà án Busan đã kết án 12 năm tù cho chú rể Jang Du Hyo. 3 người môi giới bị phạt một năm tù giam.
Sau đó, Đại Hàn đã ban hành những luật lệ mới về việc hôn nhân với người ngoại quốc.


6.2. Cái chết của cô dâu Kim Đồng
Ông Phạm Hữu Chí, tham tán ngoại giao ở Hàn quốc cho biết, thi thể của cô Lê Thị Kim Đồng đã được hoả táng. Không có bằng chứng pháp lý để truy cứu hình sự. Và toà Đại sứ VN ở Hàn Quốc yêu cầu cảnh sát mở cuộc điều tra. Ngày giờ đưa tro cốt về VN chưa được xác định. Hội Hàn Kiều cũng đã chuyển số tiền 88 triệu đồng VN quyên góp cho gia đình cô Kim Đồng ở Cần Thơ. Cô Kim Đồng thiệt mạng sau một cuộc tẩu thoát ra khỏi nhà chồng không thành.


6.3. Cái chết của cô dâu Huỳnh Mai.

Ngày 15-8-2007, cô Huỳnh Mai, 20 tuổi, đã bị chồng Đại Hàn đánh gảy 18 cái xương sườn, bỏ chết dưới hầm nhà chồng, đã làn chấn động dư luận ở Hàn quốc và cả thế giới nữa.
Lễ trao hài cốt diễn ra tại Sài Gòn. Số tiền quyên góp ủng hộ gia đình Huỳnh Mai gồm 5,000 đô la của tổ chức Thiện Nguyện Nam Hàn, 500 đôla của các cô dâu Việt thương cảm người bạn xấu số. Hội Hàn Kiều ủng hộ 77 triệu đồng VN


Đại diện hội Hàn Kiều cho biết, một dự án xây Nhà Văn Hoá Đại Hàn để phục vụ các cô dâu lấy chồng Hàn, sẽ tập trung một tháng để đào tạo kiến thức về văn hoá xã hội, phong tục tập quán Hàn quốc trước khi về nhà chồng.


Cũng được biết là người chồng của Hỳnh Mai đã bị bắt và sẽ đưa ra toà, mà mức án giết người cao nhất là tù chung thân.


6.4. Cô dâu nhảy lầu tự tử
Trần Thị Lan, 22 tuổi, quê ở quận Cái Răng, Cần Thơ. Làm đám cưới với Ha Jang Su, 36 tuổi. Lên máy bay về nhà chồng ngày 11-2-2008.
Lan ở nhà chồng chưa đầy một tháng. Cô đã nhảy từ từng lầu thứ 14 tự tử, đúng vào buổi chiều 30 Tết. Nhà gái có nhận 2 triệu trong ngày cưới.


8* Những vụ tìm chồng vẫn tiếp diễn
Trong năm 2009, đã có 7,249 đám cưới Hàn-Việt xảy ra tại VN. Các cô gái vẫn chưa từ bỏ cái mộng làm dâu xứ Kim chi.
Ngày 19-7-2008
Tại khách sạn Diệu Quyên, Phường 9 quận Gò Vấp, 120 cô gái VN xếp hàng cho 7 hoàng tử Đại Hàn chọn vợ.
Ngày 8-12-2008
Ở Quận 8 Sàigòn, 161 thiếu nữ và 7 đàn ông Đại Hàn bị cảnh sát ập vào bắt tại trận khi các cô đang mặc thời trang của bà Evà.
Ngày 12-2-2009
Tại một ngôi nhà ở quận Bình Chánh, 35 cô gái đang chào hàng cho một ông khách Nam Hàn tên Lee Won Ju, 38 tuổi chọn vợ.
Ngày 7-7-2009
51 cô gái Việt đang được ông tơ bà nguyệt xe duyên cho các hoàng tử Nam Hàn, tại căn nhà số 479/21/11 Hương Lộ 2 Phường Bình Trị Đông, quận Tân Bình thì bị bắt. Những cô gái được tái giáo dục rồi trả về địa phương.
Ngày 26-8-2010
Tại khách sạn Tân Bình, 17 cô gái từ 18 đến 30 đang trình diễn cho các chú Củ Sâm chọn vợ.


9* Thị trường Serbia
Ngày 8-9-2008, ông Zeljko Vasiljevic, bộ trưởng Xã Hội Serbia thông báo là hiện nay đang có 250,000 thanh niên độc thân tại các ngôi làng vùng quê xa xôi hẻo lánh, họ là những nông dân nghèo, ít học, đang có nhu cầu cưới vợ. Chính phủ đang tìm sức sống cho những vùng quê xa xôi nầy. Ông muốn tìm vợ cho họ ở Cam Bốt và VN, bởi vì phụ nữ ở 2 nước nầy biết làm ruộng.
Các ông tơ bà nguyệt VN đang ngắm nghía thị trường nầy.


10* Kết luận
Ai đã gây ra những thảm cảnh thương đau nầy cho những cô gái trẻ Việt Nam?
Chính là Việt Cộng!.
Trước hết, chương trình xuất khẩu cô dâu nầy do đảng và nhà nước CSVN thực hiện để giải quyết nạn thất nghiệp, để xoá đói giảm nghèo.
Kế đến là nhà nước đã tạo ra cái hố khoảng cách giàu nghèo quá to lớn, đưa nông dân đến tình trạng te tua rách nát, nghèo đói. Bần cùng sanh đạo tặc.
Sau cùng là chế độ nầy đã làm cho đạo đức dân tộc bị suy đồi đến cùng cực, băng hoại và phá sản.


Đó là sự thất bại của chế độ giáo dục, nói rộng ra là thất bại của “sự nghiệp xây dựng CNXH”. Bởi vì, muốn có CNXH, thì phải có con người XHCN. Đó là những người làm chủ tập thể, mình vì mọi người, mọi người vì mình. Khắc phục khó khăn, phát huy sang kiến, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng, nhưng ngoài Trung Cộng ra.
Các cháu bác Hồ phải học tập, lao đông, chiến đấu, noi theo gương đạo đức của bác.
Chiến đấu của các cháu ngoan luôn luôn ở vị thế bại trận, là bao giờ cũng nằm dưới mấy thằng bần cố nông ngoại bang. Hơn nữa, theo gương đạo đức của bác thì tiêu tùng, cháy túi.


Lời tâm sự của một cô dâu ngoại "Chúng tôi đang sống trong một môi trường văn hoá-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được" (Trần Thị Nguyên)
Một chứng minh cụ thể là các Cháu Ngoan bác Hồ đã được giáo dục, tào tạo dưới mái trường XHCN, trau dồi lý tưởng Cộng sản, thế mà còn phô trương thân thể để chạy thoát ra khỏi chế độ, dù phải chịu nhục nhã, một liều, ba bảy cũng liều, thân gái 12 bến nước toàn là bến dơ.
Trúc Giang
Ngày 30-12-2011