Copyright © 2009 by Gia hội Publisher
NOW SPRING COMES
Spring! Spring! Spring,!
For long time, I was waiting.
In winter, it 's cold and dark,
Now it's time you're comming!
You give Earth warmth and sunlight,
You give people hope and light.
You break down ice and storm,
And make stars twinkle all night!
Now in gardens flowers're blossoming,
And butterflies 're wandering!
On hill appear green grasses,
In sky birds begin to sing!
Do you see groups of doves,
Together they fly and talk?
And hands in hands couples walk,?
That's a symbol of spring and love.
====
MÙA THU CANADA
Mùa thu Canada,
Nắng vương trên đồi xa.
Hoa vàng khoe sắc thắm,
Đàn chim non reo ca.
Mùa thu Canada
Cây rừng thay sắc lá.
Bầu trời như xuống thấp
Mưa rơi trên rừng già.
Mùa thu Canada,
Mây trời đi thong thả.
Lá vàng rơi khắp chốn,
Tuyết rơi xuống mọi nhà.
Mùa thu Canada,
Gió rét cắt làn da.
Cây khô cành trụi lá
Hoa tuyết rơi nhạt nhòa !
Trong tháng ngày băng sơn,
Tim ai còn rực lửa ?
Hồn ai là núi đá ?
Lòng ai Sahara?
Hồn ta Niagara!
Dù đi Tokyo,
Hay về Monaco.
Lòng ta luôn thương nhớ,
Montreal và Toronto.
=====
HOÀI NIỆM
Giữa một mùa đông.
Bốn bề tuyết trắng!
Mưa rơi lạnh lùng
Đọng thành từng giọt
Trên cành cây thông
Thành niềm giá băng
Em còn nhớ không?
Ba mươi tháng tư,
Sài gòn lửa đỏ.
Vũ trụ hồng hoang,
Hay ngày tận thế?
Một trời tóc tang,
Bốn bề đạn nổ,
Dắt con chạy quàng!
Trại binh bỏ ngõ,
Giày sô đầy đường!
Nửa đời nước mắt
Nửa đời bỏ hoang!
Anh trôi bềnh bồng
Vào cơn ác mộng.
Anh nghe biển động,
Thân tàu vỡ tan,
Mênh mông đại dương.
Muôn ngàn đợt sóng ,
Một thoáng vô thường!
Buổi sớm sương mù,
Núi rừng hoang vu.
Thêm vài nấm mộ
Vùi nông thân tù!
Anh Trần Văn Bá,
Anh Lê Quốc Quân,
Anh là thiên thần,
Trên đầu quỷ dữ!
Lịch sử tôi đó,
Dân tộc tôi đó.
Một sân rêu phong,
Một mái nhà đổ,
Một trang máu đỏ,
Một tháng tư đen!
CUỐI NĂM CẢM TÁC
Ba muơi năm trời đổi thay
Là mây trắng từng hàng bay.
Là đám bèo phiêu dạt tháng ngày
Con ốc và cây đa năm cũ,
Cũng nổi trôi theo vận nước đổi thay.
Trong cơn trường mộng
Hay cơn địa động
Người ra đi như chiếc lá bay,
Kẻ ở lại như chiếc thuyền nan
trên từng đợt sóng.
Tôi đi về Bắc cực,
Nơi mặt trời không mọc
suốt mùa đông.
Nhớ núi cao và dòng sông cũ,
Có còn nguyên mầu sắc xưa?
Không! Không!
Nước trôi chảy,
Không gian mênh mông
Và thời gian không đứng lại
Không ai tắm hai lần
trong một giòng sông!
Sinh lão bệnh tử,
Sắc và không
Dù sao đi nữa
Trong cuộc có không
Hạnh phúc không bền lâu
Và khổ đau không vĩnh viễn.
Tất cả là tạm thời
Vì cuộc đời
Và chúng ta đều thay đổi,
Chúng ta không đứng lại,
Chúng ta sẽ đi mãi
trong thời gian và không gian.
Nhưng chúng ta không cô đơn.
Chúng ta có bạn đồng hành
Như đường thẳng đi về nơi vô tận
Trong không gian vô cùng
Có rất nhiều giao điểm và đường tiếp cận.
Chúng ta đã gặp
Trong quả kiếp nhân duyên.
Thuở Phật thuyết pháp tại Tam thập tam thiên
Hay tại cung trời Đâu Suất
Hoặc thời Mạnh mẫu cất tiếng hát ''ầu ơ''
Và chúng ta đã gặp
Trong thời mạt pháp
Hà Nội, Huế, Sai gòn, Petrus Lý, Trưng Vương
Úc châu, Âu châu hay Bắc Băng dương,
Nhưng cuộc vui nào cũng sẽ tàn
Chúng ta người lữ khách
Rồi sẽ lên đường
Để về quê hương hay xa quê hương?
Dù trăm năm hay ngàn thu,
Cũng chỉ là một kiếp phù du . . .
Dẫu sao
Chúng ta đã gặp
Và chúng ta đã sống
Tại một điểm trong không gian
Và một thời của cuộc mộng.
Bạn ạ,
Thời gian không đứng lại
Và chúng ta sẽ đi mãi
Như người ngàn năm đã đi.
Như người trăm năm sẽ về.
Chúng ta sẽ gặp nhau trên thành phố năm xưa
Trong buổi mai nắng hay buổi chiều mưa.
Hồ Gươm, Thành Nội, Thủ Đức
Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Pasteur
La Palace, Majestic, Eden, Nguyễn Trung Trực.
Hoặc chúng ta sẽ gặp nhau
Một nơi nào đó trên trái đất
Paris, Washington hay Kualampur?
Hoặc trong giấc mơ
Hoặc thiên đàng
Hoặc địa ngục.
Vâng! Chúng ta đã gặp nhau.
Ngày mai và trăm năm sau
Và chúng ta còn sẽ gặp nhau
Ở một nơi nào đó.
Và trăm ngàn năm,
Và mãi mãi về sau
Vẫn còn thương nhớ!
Cuối năm ất dậu 2006
NHẬT KÝ THÁNG TƯ
Tháng hai, tháng ba,mùa xuân buồn
Huế, Đà Nẵng,Buôn Mê Thuột...
Đã biến thành sa mạc, rừng hoang
Với bao nhiêu đạn bom và xác chết không nguyên vẹn.
Cộng quân đã tiến gần thành phố...
Tại Sàigòn, hàng ngàn người ,hàng vạn ngưòi
Bao quanh tòa đại sứ Mỹ ...
Để cầu xin ân huệ cuối cùng.
Ngày 27, 28 tháng tư,
Có những chuyến tàu ra đi
Có những người bị đạp xuống biển
Có những người bám vào trực thăng
Bị chém đứt tay
Có những nhà tu hành
Cũng tranh giành
Một chỗ ngồi trong địa ngục
Có những bà mẹ cười khóc
Ôm đứa con đã chêt bốn năm ngày.
Có những người tuyệt vọng.
Đi lang thang trên thành phố không đèn.
Đường Tự Do, Lê Lợi không còn quán cà phê
Trước rạp ci nê :" Cơn Đại Hồng Thủy" vài đứa trẻ bơ vơ.
Những Bình Khang , những Xóm Mới vắng khách giang hồ.
Những người bạn thân mến,
Đã đến giã từ...
Những cột đèn âm u
Của thế giới địa ngục
Đứng rời rã trong đêm lao tù
Đêm 29 tháng tư
Cộng quân pháo kích vào thành phố
Lửa cháy, nhà đổ!
Và sáng 30 tháng tư,
Cộng quân đã vào thành phố
Chúng đi trên những chiếc xe tăng
Mặt mũi hung hăng,
Chúng chĩa súng bắt dân hoan hô rầm rộ...
Lịch sử đã sang trang,
Những dòng chữ đen đúa, nghệch ngoạc
Những chủ nhân ông mới từ rừng sâu tiền sử
Và từ trong hang
Những quỷ dữ
Những quỷ nhập tràng
Đi cướp bóc các tư gia
Các ngân hàng
Các cơ quan, các kho tàng
Chúng chia nhau những căn nhà,những biệt thự
Những xe Suzuki, Honda
Tú Xương, Thanh Quan, Đồng Khánh, Rex
Cư xá Nguyễn Thiện Thuật, Nguyễn Kim, Thanh Đa
Đâu đâu cũng thấy dép râu, nón cối
Những đàn bò trong thành phố hoàng hôn...
Nhân dân tôi trở thành nô lệ
Hoặc trở thành những kẻ không hồn
Một nửa ngồi tù, một nửa thất nghiệp
Đọa đày, đói rách
Tất cả chúng tôi trở thành những con chuột bạch
Cho những kẻ ngu si hống hách
Tự xưng trí tuệ và anh hùng
Làm thí nghiệm hay làm trò chơi dối trá
Anh em chúng tôi
Một số cúi đầu
Một số đứng lên quật khởi
Vinh Sơn,Lê Quốc Quân,Trần Văn Bá
Một số xuyên rừng sâu
Một số vượt biển cả
Một số người đã chết ở Trường Sơn, Tam Biên
Một số bỏ xác trong miệng cá
Một số chết trong nhà tù
Nhưng hàng vạn người đã đứng lên
Thái Bình , Xuân Lộc, chùa Thiên Mụ
Quảng Độ, Huyền Quang,
Là những con người bất khuất
Chúng tôi đã viết thành lịch sử
Và sẽ viết nên những trang oai hùng
Của Lê Lợi, Quang Trung
Đấu tranh cho tự do và dân chủ
Xây dựng Việt Nam hùng cường
BACK
KHÓC THI SĨ TRẦN HỒNG CHÂU
Hạc vàng bay bổng tuyệt vời,
Người đi, người để cho đời tiếc thương.
Nửa Khuya Giấy Trắng còn hương
Mà Trong Hồi Tưởng còn Thương Đất Trời
Người đi, người đã đi rồi,
Phút Giây Hạnh Phúc đã rời thế nhân!
Sơn Trung
CẢM ƠN EM
Cảm ơn rừng đã cho xanh mát,
Cảm ơn em đã cho anh nụ cười.
Cảm ơn suối đã cho dịu ngọt,
Cảm ơn em đã cho anh niềm vui.
Cảm ơn hoa đã cho hương ngát,
Cảm ơn em đã cho anh làn môi.
Cảm ơn sao đã cho bầu trời thăm thẳm,
Cảm ơn em đã cho anh vào mê đắm.
Cảm ơn sông đã cho đôi bờ trường giang rộng,
Cảm ơn em đã cho anh cơn bình bồng.
Cảm ơn biển đã cho bao đợt sóng,
Cảm ơn em đã cho anh niềm rung động.
Cảm ơn gió đã cho mây trôi xuôi,
Cảm ơn em đã cho anh những phút bồi hồi.
Anh là người hạnh phúc,
Xin cảm ơn em !
Xin cảm ơn đời !
2008
ANH SẼ ĐƯA EM VỀ
Ngày mai không còn màu cờ đỏ
Anh sẽ đưa em về thăm låi quê xưa
Anh sẽ đưa em về Sơn Tây,
Thăm quê em Thạch Thất
Anh sẽ cùng em lên Sài Sơn
Thăm chùa Thầy
Chúng mình sẽ đi khắp
Một trăm gian chùa cổ.
Anh sẽ cùng em,
Thăm chùa Tây Phương
Đãnh lễ Bồ tát nghìn mắt trăm tay.
Anh sẽ cùng em lên núi Tản,
Cao chót vót chín tầng mây.
Thăm động phủ của Sơn Tinh đại thắng
Anh sẽ đưa em về Hà Nội,
Thăm phố phường năm cửa Ô xưa
Anh sẽ cùng em đi dạo Bờ Hồ
Thăm chùa Trấn Quốc,
Thăm đền Ngọc Sơn
Thăm những hàng bia Văn Miếu
Thăm cung điện của Ngọc Hân, Nguyễn Huệ.
Anh sẽ cùng em đi trẫy hội Chùa Hương
Thăm am Phật Tích,
Thăm động Tuyết Quynh
Và cầu nguyện chư Phật mười phương!
Anh sẽ đưa em về Bắc Ninh
Quê hương Quan họ
Đêm trăng rằm nghe khúc hát ân tình.
Anh sẽ cùng em
Ghé phủ Từ Sơn
Tìm những khúc ca ân ái
Của Trương Quỳnh Như và Phạm Thái.
Anh sẽ đưa em về Quảng Bình
Qua sông Gianh
Quê hương anh,
Bốn bề núi sông vây phủ
Nghe âm vang thời Trịnh Nguyễn phân tranh!
Anh sẽ đưa em vào đất Thần Kinh
Để nghe tiếng chuông chùa Thiên Mụ
Để nhìn nước sông Hương xanh
Để lên thăm núi Ngự Bình
Để vào trong Đại Nội
Thăm điện ngọc đền vàng!
Anh sẽ đưa em lên Đà Lạt,
Thăm Cao nguyên bốn mùa thông bát ngát.
Anh sẽ cùng em thăm hồ Than Thở,
Thăm thác Cam Ly
Thăm tuần trăng mật!
Rồi chúng ta sẽ trở về Đồng Nai
" Nhà Bè nước chảy chia hai,
Trăm năm nghìn kiếp chưa phai ân tình!"
Em ơi!
Vừng trăng không bao giờ mất,
Và muôn năm còn những buổi bình minh!
TÔI SẼ TRỞ VỀ
Khi tôi trở về,
Thăm lại non sông,
Chúng ta có còn gặp lại nhau không ?
Khi tôi trở về,
Em đã lấy chồng,
Hay còn chiếc bóng phòng không?
Khi tôi trở về,
Em má đỏ môi hồng,
Hay mái tóc như bông?
Khi tôi trở về,
Em mang áo rét mùa đông,
Hay đã yên nghĩ trên đồi thông?
Tôi sẽ trở về,
Thăm lại mái nhà xưa,
E không còn gặp lại mẹ già
Tháng năm còm cõi nắng mưa.
Căn nhà quạnh quẽ,
Ngõ trước vườn sau,
Không còn ngào ngạt hương cau,
Và không còn riu rít tiếng chim sâu….. .
Tôi sẽ trở về,
Thăm lại ngôi trường xưa
Nhưng tôi mất dấu địa đàng,
Ngôi trường đã thành cổ mộ,
Chôn đi bao quá khứ êyêu thương.
Làm sao tôi nghe tiếng reo vang,
Lúc ra chơi sân trường nắng ấm quê hưong.
Và tiếng trống tan trường,
Tiếng chân nhỏ đi về trong xóm vắng.
Tôi sẽ trở về,
Thăm lại giòng sông xưa
Tôi đứng bên này bờ
Nhìn sang bên kia bờ.
Sương khói mênh mông trường giang rộng
Đâu còn em áo trắng đơn sơ?
Tôi sẽ trở về,
Thăm lại thành phố cũ,
Thăm những con đường xưa ta đi,
Thăm những đêm dài đại lộ,
Nhưng đâu còn hàng me cổ thụ,
Và những hoa phượng rơi rụng chiều mưa?
Tôi sẽ trở về,
Sẽ đi tìm những căn nhà không số,
Và những nguời đã mất tên.
Tôi sẽ đi tìm lịch sử
Của một thời hoa niên.
Tôi sẽ trở về
Và sẽ không quên, không quên.
Tháng 3 - 2002
NGÀY VỀ QUÊ HƯƠNG
Mẹ già một nắng hai sương,
Còn ta phiêu lãng mười phương hải tần.
Mẹ già đã ngoại bát tuần,
Còn ta bệnh hoạn thập phần hiểm nguy.
Nhân sinh bách tuế vi kỳ,
Biết đâu khi đến, khi về khi nao?
Trăm năm mấy cuộc bể dâu,
Làm sao cho khỏi qua cầu đắng cay?
Mẹ già mòn mõi tháng ngày,
Mong con lãng tử sóm quay trở về.
Ai đi mà chẳng nhớ quê,
Ai đi mà chẳng muốn về cố hương!
Chỉ vì cách trở trùng dương,
Hùm beo rắn rết đày đường ngổn ngng!
Ta về cúi mặt bẽ bàng,
Ta về cờ trắng đầu hàng trên vai.
Hay trong chiến thắng ngày mai
Ta về đất nước rộn bài hoan ca.
Ta về rừng núi nở hoa,
Ta về nắng ấm chan hòa sông xnh.
Ta về theo gió thnh bình
Mẹ con đoàn tụ, dân tình hân hoan.
Hay khi tóc bạc da nhăn,
Ta về trên chiếc xe lăn nhọc nhằn.
Ta về đứng trước mộ phần,
Mẹ già nay đã hóa thân về trời.
Cỏ xanh kết thúc cuộc đời,
Trăm năm một phút bồi hồi xót xa!
Cuộc đời đầy những phong ba,
Biết đâu thế ấy lại là thế kia.
Một lần cất bước ra đi,
Là đi đi mãi không về nữa đâu!
Nghìn núi cao, vạn sông sâu,
Trọn đời ta mãi ôm sầu nhớ quê.
Xin lảm đôi cánh thiên di,
Bay qua biển lớn để về cố hương!
Xin làm sóng cả đại dương,
Bên này, bên ấy không phương hạn ký.
Xin làm mây trắng bay về,
Ôm đầu núi cũ ở quê hương mình.
Xin làm một ánh bình mình mình.
Sáng soi dân tộc hòa bình ấm no.
Xin làm rẫy sắn nương ngô,
Vườn rau, ruộng lúa hiến cho dân mình.
Jan 2004.
NHƯ LÀN MÂY
Người đã đi thật sao?
Người ra đi hôm nào?
Người đã đi về đâu?
Đám mây bay về phương nào?
Sóng biển dường như xôn xao!
Lòng ta còn nghe nao nao!
Bèo đã trôi thật xa, thật xa
Theo giòng sông chảy xiết
Chẳng biết đâu là bến bờ!
Tình ngày xưa bay xa, thật xa.
Sau ngày chúng ta ly biệt
Ai biết đâu năm tháng hững hờ
Không một lần gặp nhau trong mơ!
Mây đã bay thật xa, thật xa
Qua bên kia dãi Ngân hà
Mây không bao giờ trở lại
Suốt một đời đi xa, thật xa!
Thời gian và không gian
Đời hợp rồi tan
Ta là cơn mưa lũ
Trôi phăng phăng ra đại dương
Nhưng quê hương
Vẫn còn ở đó
Và tang thương rất lớn ở trong lòng.
Không còn cây đa cũ
Không còn tiếng hò câu hát mênh mông
Cô gái ngày xưa đi lấy chồng
Không người người giặt lụa bên sông
Hoa xưa thay màu sắc
Sõi đá cũng bềnh bồng
Cánh bèo không trôi ra biển cả
Cũng chìm xuống đáy sông
Và lá khô không bay xa
Cũng vùi trong cát bụi dù rất nông, rất nông!
Con đường ta đi đã thành lịch sử
Và những ngày xưa đã thành quá khứ
Quê hương chỉ là niềm thương nỗi nhớ
Không còn cây đa bến cũ
Và chúng ta đã đi thật xa, thật xa.
Qua bên kia dãy quan hà!
====
TÔI ĐÃ THẤY
Tổ quốc ta chưa bao giờ nhục dến thế,
Đau đớn nào bằng cắt đất, nhượng biển cho người!
Hỡi đồng bào thân mến của ta ơi,
Hãy đứng dậy giành lại từng tất đất.
Máu bình Mông, diệt Mãn vẫn còn sôi,
Nếu để chậm, chúng sẽ bán giang sơn hết sạch!
Hồn Hưng Đạo, Quang Trung vẫn thức,
Các đấng vua Hùng, tiên tổ Lạc Long Quân,
Người có thấy cháu con bán thân khắp chốn.
Làm vợ Đài Loan, làm gái Trung quốc, Cao Miên,
Thời thực dân, nhân dân ta đau khổ ,
Vẫn trong vòng thuộc địa cỏn con,
Nay tủi nhục mà tốc độ đã nhân lên.
Và trải rộng khắp moi nơi trên thế giới.
Đồng bào ơi! Hãy xông tới,
Hãy cứu lấy non,sông, Tổ quốc Việt Nam ta.
Hãy lấy máu xương bảo vệ sơn hà,
Cả toàn dân vùng lên làm bão tố!
Tôi đã thấy Hồng Hà gầm lên như thác đổ,
Tôi đã thấy Cửu Long cuộn cuộn những căm hờn.
Biển cả ơi, rừng núi và ngục tù,
Một buổi vùng lên nhổ phăng cờ đỏ.
Xin kêu gọi hồn thiêng chiến sĩ,
Nào Khái Hưng, Phan Văn Hùm, Huỳnh Phú Sổ,
Vũ Hoàng Chương, Trần Văn Bá, Nguyễn Mạnh Côn
Kẻ trước, người sau một buổi đứng lên,
Xóa sạch hẳn kinh hoàng và tội ác!
Tôi đã thấy cách mạng Pháp,
Phá ngục Pastilles để giành lấy dân quyền.
Tôi đã thấy nhân dân Xô Viết vùng lên,
Xé cờ đỏ, lật mặt những tên bạo chúa.
Tôi đã thấy nhân dân Hung gia Lợi, Ba Lan
CẢ Đông Âu một sáng đã làm nên lịch sử.
Tôi đã thấy nhân dân ta vùng dậy,
Những tiếng hô rung chuyển mặt hồ Gươm,
Những bước chân đi đạp đổ thành trì bạo chúa.
Chúng ta đòi nhân quyền, tự do, dân chủ,
Bắt quân thù quỳ gối trước lịch sử!
Đất nước ta không thể nghèo hèn,
Tài sản ta không bị cướp bóc,
Mảnh giang sơn ta không thể bị chiếm đoạt
Ta phải vùng lên,
Cất cao tiếng hát
Và bắn thẳng vào quân thù!
Đất nước ta phải được tự do,
Nhân dân ta phải được hạnh phúc.
Những con chim bồ câu trắng,
Bay giữa buổi bình minh,
Trong thế giới rất chân thực
và thật hòa bình.
2007
THƯƠNG NHỚ ĐẦY VƠI
Tặng các anh em và bạn cũ
Thương nhớ phương nao, thương nhớ hoài!
Lòng nghe cuồn cuộn nước sông trôi.
Như cánh diều bay trong nắng ấm,
Như đêm mưa bão gió không thôi!.
Thương nhớ mênh mông, nhớ một trời,
Nhớ về quê mẹ chốn xa xôi.
Nhớ con sông vắng, bến đò cũ,
Nhớ cánh đồng xưa, trăng sáng soi.
Thương nhớ bâng khuâng, nhớ một đời,
Nhớ bè bạn cũ thuở vui chơi.
Nhớ mái trường xưa, khe suối mát,
Nhớ con đường nhỏ rẽ muôn nơi.
Thương nhớ ngàn năm, thương nhớ ai,
Như cánh buồm lớn nhớ biển khơi.
Ngày đã bay đi theo gió cát
Lòng như núi đá chắn ngang trời.
Thương nhớ mênh mang, thương nhớ hoài,
Tấm lòng muôn thuở bóng trăng soi.
Hoàng hạc bay đi chưa trở lại,
Vẫn còn mây trắng tháng năm trôi!
Nguyễn Thiên Thụ
25-8-2008
YÊU GHÉT
Tôi mang linh hồn Nguyễn Đình Chiểu.
Lòng đầy những ghét, những yêu.
Tôi yêu những người trung hiếu,
Tôi ghét lũ quỷ ma.
Tôi yêu Vương Thúy Kiều,
Và Kiều Nguyệt Nga
Là những đóa hoa,
Ghét Trịnh Hâm, Bùi KIệm.
Là một lũ gian tà .
Tôi lấy bút làm gươm đâm kẻ ác.
Ngàn năm bút vẫn không tà.
Tôi ghét bầy gian manh.
Tôi yêu hòa bình,
Ghét quân xâm lược, gây chiến tranh.
Tôi yêu Khổng Tử
Và những trang tứ thư, ngũ kinh.
Chan chứa bao tình.
Tình yêu đất nước và tình yêu gia đình.
Tôi yêu Lão tử Đạo Đức kinh,
Vô vi thanh tĩnh
Chống cạnh tranh, yêu chuộng hòa bình.
Và Trang tử Nam Hoa kinh
Trang sinh là bướm,
Hay bướm là Trang sinh?
Tôi yêu Lý Bạch, Đỗ Phủ
Và những bài thơ Đường
Thơm ngát mùi hương
Nhưng tôi không thể yêu
Tần, Hán, Đường,
Tống, Nguyên, Minh , Thanh,
Và bọn Mao Trạch Đông
Đã gây chiến tranh
Và xâm lược đất nước tôi.
Tôi yêu nước Pháp,
Tôi yêu Lamartine,
Rimbeau
Jean Jacques Rousseau
Montesquieu
Những mối tình
Những bài thơ.
Và những tư tưởng dân chủ, tự do
Nhưng tôi không yêu
Bọn thực dân Pháp
Albert Sarraut,
Decoux,
Chúng là kẻ thù,
Đã giết dân tôi và bắt dân tôi làm nô lệ!
Tôi yêu nước Nga,
Với những văn hào lừng danh thế giới,
Leo Tolstoy, A.Fedorov, Sakharov
Boris Pasternak, K. Simonov...
Và Solzhenitsyn
Đã bất khuất chiến đấu cho hòa bình
Và cho tự do
Nhưng tôi ghét
Những Lenin, Stalin
Những đồ tể giết hàng triệu dân Nga
Và đã xuất cảng cách mạng vô sản.
Làm cho thế giới máu lệ chan hòa!
Tôi yêu đất nước Thái Lan,
Với những tháp bạc, chùa vàng
Trên tầng cao
Những tượng Phật xếp thành dãy,
thành hàng,
Sẵn sàng
đưa tay tế độ
trần gian.
Và những đoàn sư sãi mặc y vàng
Đi khất thực
bước trầm tư trong thành phố,
Nhưng tôi đau khổ
Vì bọn hải tạc giết người, cướp của
Hãm hiếp những phụ nữ nước tôi
Bao nhiêu xác người,
Đã vào miệng cá,
Và dạt trôi
trên biển cả !
Tôi yêu nước Việt tôi,
Bốn ngàn năm lịch sử trôi xuôi.
Tôi yêu Lý Thường Kiệt,
Hưng Đạo vương,
Nguyễn Trãi, Phan Thanh Giản,
Hoàng Diệu,
Nguyễn Tri Phương,
Đã lấy máu tô hồng trang lịch sử,
Đã chiến đấu bảo vệ quê hương..
Nhưng tôi không thể nào quên,
Bọn tôi tớ Nga Hoa
Nước biển đông không thể xóa nhòa
Tội ác của Hồ Chí Minh,
Trường Chinh,
Phạm Văn Đồng
Đã giết người, cướp của
Đã bán nước và nhượng biển đông
Tôi cầu mong
Một ngày gió lộng
Mặt trời rực sáng phương Đông
Thế giới hòa bình
Và đất nước tôi sớm ngày giải phóng.
8-2008
CON ĐƯỜNG TÔI ĐI
Đường dù xa rồi cũng đến,
Việc dù khó rồi cũng thành.
Tôi sống đời vô tranh
Ẩn náu nơi núi đỏ rừng xanh
Cho qua những tháng ngày động biển..
Suốt đời tôi mài mực,
Suốt đời tôi chép kinh
Mùa thu ngồi câu cá,
Xuân về trồng hoa hồng
Hạ đến đi tắm sông.
Đọc sách bên khe suối,
Và mùa đông
Ngồi trong thư các
Nhìn ngoài trời mây trắng trôi bềnh bồng.
Và tuyết trắng rơi mênh mông
Dù phải đi trong đêm tối,
Tôi không hề lạc lối.
Dù phải băng qua bao núi non,
Dù phải vượt qua bao con suối,
Ngựa không nản chân bon.
Dù sức mỏn, hơi mòn,
Vẫn quyết tâm đi tới.
Tôi không than, không van
Dù sống trong nghèo nàn,
Tôi không oán, không trách,
Dù đời lắm gian nan.
Tôi đã mài ngàn viên mực,
Tôi đã chép vạn quyển kinh,
Tôi đã tìm thấy những viên đá quý,
Đã trồng mấy hàng dương liễu xanh xanh. . .
Tôi không xây những cung điện nguy nga, đồ sộ
Tôi chỉ hoàn thành những ngôi tháp nhỏ.
Tôi đã làm trăm bài thơ,
Tôi đã viết vài khúc nhạc,
Ca tụng những mối tình
Và ca tụng hòa bình. . .
Thế giới tôi màu xanh,
Vũ trụ tôi màu hồng,
Lòng tôi là biển đông!
Mênh mông, và mênh mông!
Lòng tôi là giếng cổ
Không chút sóng xôn xao
Lòng tôi là hạt châu,
Rực rỡ muôn vạn màu
Như những ngôi sao nhỏ
Đêm thâu
Lấp lánh trên trời cao. . .
Lòng tôi, lòng tôi đó,
Tràn đầy niềm vui nhỏ
Như lòng người nông phu,
Trong những ngày gặt lúa!
Tâm tôi như đàn bò,
Trên đồng xanh ung dung gậm cỏ.
Tâm tôi đàn bồ câu,
Bay trong bình minh rực rỡ!
8-2008
=====
NGÀY XƯA
Hôm qua mặc quần hồng
Em ra tắm ngoài sông.
Giữa dòng nước tươi mát
Sao da em ửng hồng?
Hôm kia mang yếm đỏ
Em ra vườn cắt cỏ,
Cỏ xanh như màu ngọc
Sao gót chân em hồng?
Và đôi môi thơm nồng?
Sáng nay đi guốc cao
Em ra hái hoa đào
Giữa trời hoa tươi thắm
Sao ngực em nhô cao?
Trưa nay, váy lụa đào
Em giặt áo cầu ao.
Đôi chân em trắng quá
Đàn cá lội xôn xao!
Chiều nay nón quai thao
Em lên chùa lễ Phật
Phật trăm tay nghìn mắt
Lòng anh ở phương nào?
9-11-2009
NGÀN NĂM THĂNG LONG
I
Ngàn năm lịch sử đất Thăng Long,
Vua Lý ngày xưa dựng tổ rồng.
Hưng Đạo oai phong thời diệt Thát,
Nhân Tông hùng tráng thuở bình Mông.
Lam Sơn, Lê Lợi vung gươm bạc,
Nhị Thủy (1), Quang Trung ruổi ngựa hồng.
Chúng nó ngày nay bán đất biển,
Ngàn năm ô nhục đất Thăng Long!
II
Có nước nào như nước tớ không?
Thế mà tự phụ đảng anh hùng!
Lão già nhượng sạch biên cương Bắc,
Đàn trẻ bán dần lãnh hải Đông.
Người Việt sao tuân lời chú Chệt!
Tiền Nam mà để ảnh ông Thoòng ?
Ông cha anh dũng, con hèn mạt,
Có nước nào như nước tớ không?
Tháng 10-2010
Buổi bình minh
Mặt trời mọc
Ánh sáng chói chang
Chim ca vang
Trên đồng nội,
Và trong triều đình
Oai hùng vạn mã thiên binh
với chiêng trống
Xập xình. .
Nhưng qua cơn xao động
Qua đi những lớp sóng
Qua những đêm trường mộng,
Còn lại gì đây?
Trên bãi sông bùn lầy?
Buổi hoàng hôn sao mà ảm đạm?
Buổi chiều tà sao mà thê lương?
Tôi nghe nỉ non tiếng dế trong đêm trường
Và tiếng cú rúc dài trong màn sương.
Hồ Dzếnh ơi! Quyển Truyện Không Tên!
Di cảo của Chế Lan Viên
Đi tìm cái tôi đã mất của Nguyễn Khải
Ký Tô Hải
Và Gió bay của Nguyễn Đình Thi
Đã làm tôi lệ tràn mi
Tôi chưa bao giờ buồn đến thế!
Bởi vì chúng nó,
Dân ta phải khổ
Chúng bắt nhân dân làm tôi tớ
Chúng bắt nhà văn làm kiếp chó
Đã trăm năm dân ta không có tự do
Người ta phải đeo mặt nạ
Và phải tung hô
Bầy quỷ sứ. . .
Hoặc phải chống lại nó
Nói lên những bất bình phẫn nộ
Để rồi phải tù chung thân
Ôi Trần Dần,
Nguyễn Hữu Đang,
Phan Khôi
Hoàng Cầm,
Lê Đạt
Phùng Quán
Phùng Cung. . .
Các anh là những anh hùng
Đã làm nên những trang sử
Bằng máu và nước mắt một đời!
Và tôi cũng có niềm vui
Vì trong đêm dài,
Trong đêm tối tăm sâu thẳm
Cuối tận chân trời
Vẫn có những vì sao lấp lánh,
Và những linh hồn thức tỉnh khôn nguôi. ..
THUÂT HOÀI
Đáp tạ thi sĩ Nguyễn Lộc
Đỗ Phủ bệnh dài lâu.
Tố Như sớm bạc đầu.
Bạc đầu và đa bệnh,
Tôi vẫn mài kiếm dưới trăng thâu!
Tôi viết bài ca xuân tươi
Để trao tặng cho đời.
Trong khi kẻ giòng nhạc,
Là tôi đã được niềm vui
Mệt mỏi thì đi nằm,
Nằm chán thì ngồi dậy,
Tôi cầm lấy cây gậy,
Đứng lên vẽ tiếp ánh trăng rằm...
Sơn Trung
Canada tháng 11-2010
GỬI VỀ VIỆT NAM
SƠN TRUNG
Quỳnh Hoa thân mến,
Bạn xa Việt Nam đã hơn nửa thế kỷ,
Nay bạn về Huế, xin cho gửi lời thăm.
Thăm sông Hương, núi Ngự những đêm trăng rằm.
Thăm Đồng Khánh, Quốc Học ngày xưa dạo bước.
Thăm những hàng liễu bốn mùa xanh muớt,
Thăm những cánh cửa sổ chẳng khép bao giờ
Thăm những vách tường đỏ năm tháng đã phai mờ,
Thăm những viên sỏi nhỏ còn nguyên màu ngọc trắng.
Thăm cổng trường uy nghiêm bốn mùa mưa nắng.
Thăm hàng phượng vỹ mùa hạ với tiếng ve kêu.
Thăm Phú văn lâu sông nước đìu hiu,
Thăm cầu Tràng Tiền những đàn bướm trắng.
Thăm Hoàng Cung những năm dài vắng lặng.
Thăm Vỹ Dạ những đêm trăng lên cao,
Thăm An Cựu những mùa đông mưa rào
Thăm Đập Đá đôi bờ sóng vỗ,
Thăm Thiên Mụ những hàng tháp cổ
Thăm chiến bào đại thắng Quang Trung,
Thăm ngựa xe khai nghiệp Gia Long.
Thăm Mang Cá buổi kinh đô thất thủ.
Thăm Bãi Dâu mậu thân những đống sọ
Thăm dép râu, nón cối buổi dã man,
Thăm hưng vong cổ tích điêu tàn.
Bạn về xin gửi lời cầu nguyện
Cầu đám mây đen sớm ngày tan biến
Cầu nhân dân hạnh phúc tự do
Cầu Việt Nam vạn đại cơ đồ.. .
Sơn Trung
____
No comments:
Post a Comment