===
TÁC PHẨM QUANG DŨNG
ÐÔI BỜ
Quang Dũng
Thương nhớ ơ hờ, thương nhớ ai ?
Sông xa từng lớp lớp mưa dài
Mắt kia em có sầu cô quạnh
Khi chớm heo về một sớm mai ?
Rét mướt mùa sau từng xuất ngự
Kinh thành em có nhớ ta chăng
Giăng giăng mưa bụi quanh phòng tuyến
Hiu hắt chiều sông lạnh bến Tề
Khói thuốc xanh dòng khơi lối xưa
Ðêm đêm sông Ðáy lạnh đôi bờ
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
Xa quá rồi em người mỗi ngả
Bên này đất nước nhớ thương nhau
Em đi áo mỏng buông hờn tủi
Dòng lệ thơ ngây có dạt dào ?
===
TÂY TIẾN
Quang Dũng
Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
Kìa em xiêm áo tự bao giờ
Khèn lên man điệu nàng e ấp
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
Quân xanh màu lá dữ oai hùm
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Ðêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
Áo bào thay chiếu, anh về đất
Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây tiến người đi không hẹn ước
Ðường lên thăm thẳm một chia phôi
Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi
==
ĐÔI MẮT NGƯỜI SƠN TÂY
Quang Dũng
Em ở thành Sơn chạy giặc về
Tôi từ chinh chiến cũng ra đi
Cách biệt bao ngày quê Bất Bạt
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Vừng trán em vương trời quê hương
Mắt em dìu dịu buồn Tây Phương
Tôi thấy xứ Ðoài mây trắng lắm
Em đã bao ngày em nhớ thương ?
Mẹ tôi, em có gặp đâu không ?
Bao xác già nua ngập cánh đồng
Tôi có một thằng em bé dại
Bao nhiêu rồi xác trẻ trôi sông !
Từ độ thu về hoang bóng giặc
Ðiêu tàn ôi lại nối điêu tàn !
Ðất đá ong khô nhiều suối lệ
Em đã bao ngày lệ chứa chan ?
==
MÂY ĐẦU Ô
Quang Dũng
Mây ở đầu ô mây lang thang
Ôi ! Chật làm sao
Góc phố phường
Mây ở đầu ô
Hẹn những chân trời xa lạ
Qua một ngọn cột đèn
Chiều tối lại bừng con mắt đỏ
Cành bàng mái cũ khẳng khiu
Vườn đẹp khi mùa rụng lá
Cành bàng lại mở tàn xanh
Mùa hạ về theo chim sẻ
Nhưng ta có gì
Tự thấy những ngày không tẻ ?
Mây trắng lang thang
Gió đuổi bời bời phố chật
Những lớp người hai mươi tuổi
Ca nước đập vỏ bình toong
Khăn mặt thấm mồ hôi
Bụi đỏ
Bụi vàng
Trung du bóng cọ
Nắng đốt màu da họ
Là nắng triền cao
Tay sém ngấn mặt trời
Là trời công trường xa tít tắp
áo ngực xanh yếm biển
Bay bay dãi mũ Hải Quân
Những gã hai mươi mùa xuân
Từ đâu thổi vào thành phố ?...
Mây mùa thu
Lọt qua trời hẹp ngõ
Lướt nhanh qua mái ngói ba tầng
Tiếng dương cầm...
Ta theo tiếng nhạc
Bay khỏi mái nhà
Ta mê xanh thẳm
Như cánh chim trời
Thấy
Mình còn sức trẻ
Ơi ! Những bạn tôi
Vào lớp tuổi năm mươi
Mây ở đầu ô
Trời xanh lộng thế...
===
ĐƯỜNG TRĂNG
Ðường ấy dừa trăng như cổ tích
Ðường vào những truyện thuở ngày xanh
Ðường qua bến lội ngang người cát
Biển thuỷ triều dâng mặn nước lành
Ðường ấy đi về qua bóng núi
Miếu đêm soi lạnh xuống sông dài
Lay động màn sương trên khói sóng
Thuyền khơi ai gõ mạn xa khơi
Ðường ấy sao khuya đầm nước mắt
Trong vời như ngọc, lá tre xanh
Giếng làng còn ướt trăng trên đá
Chim ngủ xôn xao độn lá cành
Là những đường đi qua ngõ trúc
Mẹ già thao thức ngó qua phên
Hành quân trong đám người đêm ấy
Biết có con thương của mẹ hiền
Là những đường trăng qua bến láng
Hoa nhài thơm ngõ đượm quân trang
Lớp này lớp khác người sang hết
Thuyền lại nằm phơi dưới nguyệt vàng
Là bước quân đi đường kháng chiến
Lòng thôn trăng giải biết bao nhiêu
Bao nhiêu giấc ngủ làng thôn động
Gà chợt nhầm canh chợt gáy theo.
===
ĐÊM BẠCH HẠC
Có những chiếc giường lạ
Nhìn ra mảnh sân nào
Nửa đêm chợt thức giấc
Thấy ta nằm ở đâu...
Như cánh chim mỏi cánh
Lạc vào rừng không quen
Không chọn cành ngủ đỗ
Nào mong gì ấm êm.
Đêm nay đêm Bạch Hạc
Ta tạt vào nhà ai
Nghe sông Lô cuộn nước
Dềnh lên suốt đêm dài.
Sớm mai rồi tiễn biệt
Tóc đẹp nhường bâng khuâng
Một đêm dài để nhớ
Những người xa vô cùng.
Mái nhà đêm Bạch Hạc
Có nhớ người đi không.
===
QUÁN BÊN ĐƯỜNG
Tôi khách qua đường trưa nắng gắt
Nghỉ nhờ đây quán lệch bốn tường xiêu
Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu
Mùa gạo đắt, đường xa trưa khách vắng
Em đắp chăn dầy, tóc em trĩu nặng
Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan...
Đường tản cư bao suối lạ sương ngàn
Em mê sảng sốt hồng lên má đỏ
Em có một mình nhà hoang vắng quá
Mảnh chăn đào em đắp có hoa thêu
Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo
Tôi nhìn lại mảnh quần xưa đã vá
Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
Em tản cư, tôi là khách mười phương
Biệt cố đô cùng nhau từ một thuở
Lòng rưng rưng thương nhau quá dọc đường
Tiền nước trả em rồi trưa nắng gắt
Đường xa xa mờ mờ núi và mây
Hồn khách vương vài qua sợi tóc
Tôi thương mà em đâu có hay...
==
Quang Dũng
Những cô hàng xén(Một bài thơ về quê hương cũ)
Rặng vải ven sông ĐáyUm tùm bóng cuối xuânSông cạn phơi lòng cát trắngNgười qua nâng gánh ôm quầnNhững gánh hàng xén bồ căngMá hồng thôn nữ.Thoảng mùi thơm quê mùaHơi thở ấm trầu răng đen rưng rứcMẹ già nón nhẹ bay tua.Rặng vải um tùm quả chínMòng mọng căng lên sức sống chan hoàCuối xuân mây lạnhĐầu hạ gió đưaTu hú phương nào bịn rịnTu hú tu húMùa vải ven bờNơi quê hương trời xưa ấu thơMái tóc em vừa vương hương bưởiChân nhẹ nhàng còn dính phấn hoaThôn nào cô mới đi quaGà vừa gáy sángThắt lưng đào bên sông yên lặngKĩu kịt đôi bồCác cô hàng xén ngày xưa.Các cô hàng xén ngày xưaGương tròn bỏ túi, tóc dắt hoa nhàiHay ngậm ngùi xem Nhị độ maiGấp trang sách lại thương đời Cúc HoaTrong bồ đủ loại Tây DuChinh Đông-Chinh TâyBia sơn dầu gáy mốcĐôi cuốn Thạch SanhMột chồng Trê CócKhi gió mùa xuânXanh cành tươi lộcBói trang Kiều xem chuyện nhân duyên.Tiếng trống trường xa đã điểmĐường về trường huyện xôn xaoCác cô đôi má ửng đàoMấy anh lớp nhất lối nào vừa quaHàng các cô:Ngòi bút “ba la”Giấy Tây, phẩm tínMươi bó quản bútThước kẻ tẩy chìCác anh sắp đến mùa thiLúa đồng cũng sắp đến kỳ vàng hoe.Rặng vải quanh đường vềQuả ngả màu hoàng hôn đỏ sẫmSông hiu hiu chiềuGió mát ven đêCác cô hàng xén gánh vềTiếng cười khúc khíchTu hú im rồiVàng nghiêng nắng chếchCác cô về qua sôngSông Đáy xuôi dải cồn cát mênh môngLàng bên bờ xanh míaThoảng mùi hoa lan hoa nhài nhè nhẹTiếng nói xa dầnChiều tím cuối mùa xuânSông nước trong xanhNhững bước chân tròn cát mịnHàng cau chiều phất phơDiều sáo vang lên trăng sáng tỏNgõ làng rộn tiếng cười reoChó sủaHoa lan vào ngõ tối còn thơmCác cô hàng xén về làng,Các cô hàng xén về làngMai lại đi từ tối đấtCần cù nuôi mẹ nuôi emNhững cô hàng xén tên xinhĐẹp như ca dao nước Việt
===
Posted by vanhoa at 12:08 AM
Labels: VỤ ÁN NHÂN VĂN GIAI PHẨM
Quang Dũng
Có nhớ về đất Bắc
Có nhớ về đất Bắc
Những người xa quê hương
Người đi từ Xuân trước
Để mùa xuân nhớ thương
Ôi quê cũ xa rồi
Những ngày xưa thơ ấu
Sân đất rắc đường vôi
Xóm làng thơm khói pháo
Vàng nếp thắt lưng sồi
Ôi quê cũ xa rồi
Tiếng còi tàu màn xế
Vẳng sông xuân tiếng nhị
Bài thập ân kể lể
Dài công cha nghĩa mẹ…
Tiếng sẩm tiếng đàn bầu
Còn đọng thưở xuân nào
Một bến tàu Tân Đệ
Ôi quê hương quê hương
Dài rộng những con đường
Đi về nơi thôn mạc
Quần chúc bâu chưa giặt
Sột soạt khắp đường làng
Những nếp áo còn mới
Màu khăn nhiễu tam giang
Cụ già ấm hơi rượu
Đình chùa vẳng khói hương
Tiếng súc sắc, quay đất
Con trẻ cười vang vang
Ôi quê hương quê hương
Máu rỏ những con đường
Mười năm qua đánh giặc
Xác người xanh cỏ đất
Gửi vào đất thịt xương
Gửi vào đất thịt xương
Những con đường máu rỏ
Đầy hai chữ quê hương
Thế mà người ra đi
Có nhớ những con đường
Máu chính mình đã rỏ
Có nhớ những người thương
Hằng nhớ mong vò võ
Ngoài này xuân đã sang
Núi Ba Vì nhớ mong
Như trán người suy nghĩ.
Cứ chảy dài sông Nhị
Sao chảy về phương Nam…
Giòng nước đỏ hùng trầm
Mang linh hồn đát Bắc
Bảo là xuân đất nước
Sao đất nước chia hai
Ngoài này nhớ trong ấy
Trong ấy nhớ ngoài này
Nhớ thương và thương nhớ
Tính đã mấy trăm ngày
Có giới tuyến nào ngăn
Linh hồn và cánh tay
Chế độ nào cấm nổi
Tình ruột thịt ta đây
Rượu xuân vừa cạn cốc
Mong nhớ lại tràn đầy
Tháng 12-1956
SACH TẾT 1957
=
0 comments:
No comments:
Post a Comment