Chủ nghĩa cộng sản xuất hiện từ lâu trên thế giới. Lúc loài người còn ăn lông ở lỗ, sống với nhau thành từng bầy, thiên nhiên cung cấp cho họ rau, cỏ, cây, trái, củ, cá, chim.. .Họ chưa có ý thức tư hữu. Dần dần loài người sinh sản đông, và thực phẩm không còn dồi dào như trước. Trước đây lúc nào đói thì họ đi tìm thực phẩm. Ăn xong là nằm ngủ hoặc đi chơi.
Nay trước tình thế mới, họ nhận ra rằng phải tìm nhiều thực phẩm để dành lúc khó khăn. Vì thế mà kinh nghiệm này đuợc truyền bá trong dân chúng: ' Ăn khi no, lo khi đói', 'Tích cốc phòng cơ, tích y phòng hàn'( để dành gạo khi đói, trử áo khi lạnh). Lúc này, con người bắt đầu có ý thức tư hữu. Họ để dành thức ăn cho riêng họ, họ giấu thức ăn, họ bảo vệ tài sản riêng của họ. Họ ý thức tài sản chung và tài sản cá nhân. Cái hang là nơi ở chung, cái suối là nguồn nước chung, còn vũ khí trong tay tôi là của tôi, con dao, cái búa do tôi làm ra là của tôi.
Trước kia con người ở chung, nam nữ sinh tình thì giao hợp, hai ba nam chung đụng một nữ, hay năm mười nữ sống với một nam trong một ngày, một đêm hay một vài bữa. Sự chung chạ đó sinh ra sự tranh giành hoặc vô trách nhiệm. Từ đó mà có sự ràng buộc, sinh ra việc kết hôn. Việc kết hôn chứng tỏ con người đã tiến xa trong tiến trình tư hữu. Từ óc tư hữu, con người tiến đến chiếm hữu.
Kẻ mạnh hiếp kẻ yếu. Tên nọ thấy thằng kia có nhiều trái ngon, thịt béo thì cướp lấy mà ăn. Và kẻ khác thấy cậu nọ có vợ đẹp bèn chiếm làm vợ mình. Trong xã hội sự cướp bóc xảy ra thường xuyên. Một nhóm kia chiếm đất, chiếm núi, chiếm sông làm của riêng mình. Họ cũng thường tổ chức đi cướp các khu lân cận để mở mang lãnh thổ, cướp trâu bò, hươu, dê hoặc bắt đàn ông con trai về làm nô lệ, bắt phụ nữ về làm thê thiếp. Trước đây các bộ lạc Mông Cổ thường làm vậy, và hiện này âm mưu chiếm đất, cướp của, gây chiến tranh vẫn còn tồn tại trong một số quốc gia, từ quốc gia lạc hậu đến quốc gia văn minh tiên tiến. Những người như đại đế César, Thành Cát Tư Hãn được coi là anh hùng nhưng thật sự họ là những tên xâm lược, những tội phạm quốc tế về tội diệt chủng.
Các triết gia như Plato, Pythagore, Aristote đều chủ trương bãi bỏ tư hữu và thiết lập công hữu. Khổng tử cũng mơ về một thế giới đại đồng. Dù tư tưởng khác nhau, những triết gia và tiểu thuyết gia trên đều có một vài điểm giống nhau. Họ lý luận rằng còn của riêng thì con người chỉ biết lo cho mình. Muốn xã hội công bằng thì hủy bỏ tư hữu, lập tài sản chung cho mọi người. Ý niệm này cũng đã được nói đến trong Tân Ước, và các tu viện cũng như một vài cộng đồng đã thực hiện cuộc sống tập thể và hủy bỏ tư hữu.
Nhà văn Anh Thomas More đã viết tác phẩm Utopia bằng Latin để trình bày một xã hội lý tưởng, trong đó mọi người sống tập thể, nhà nuớc lo hết mọi thứ như thực phẩm, y tế, giáo dục v. v.., không còn phải lo về sinh kế, không phải để dành của riêng. Sau ông, một số triết gia và văn gia đều viết về một xã hội lý tưởng theo kiểu Utopia. Nhưng những người trước Marx đều là những kẻ mộng mơ về một xã hội lý tường để cứu nhân loại khỏi nghèo khổ ,áp bức. Họ là những nhà xã hội học nhưng không phải là cộng sản vì tư tưởng của họ dựa trên theo tinh thần Thiên chúa giáo, hoặc tinh thần nhân bản, xây dựng một cộng đồng của toàn dân chứ không riêng một giai cấp nào. Marx và Engels mới thật là những người cộng sản chính thức với chủ trưong đãu tranh giai cấp, tiêu diệt tư bản và tư hữu. Đến khi Marx và Engels cho ra đời tuyên ngôn đảng cộng sản (1848) và thành lập đảng cộng sản, thì cộng sản thực sự ra đời. Năm 1917, cách mạng vô sản Nga thành công, đưa Nga lên lãnh đạo khối cộng sản thế giới, thế lực lớn lao, chiếm gần một nửa thế giới và một nửa nhân loại.
Trước đây một số người mơ ước thiên đường cộng sản, nay thì họ đã thấy thực sự thiên đường cộng sản ! Những người André Gide trước đó ca tụng cộng sản hết lời nhưng khi đến Liên Xô liền bật ngữa người ra vì thấy bao sự thực phũ phàng, cho nên sau khi đi Liên Xô về đã viết cuốn Retour de L'USS (1936) để tố cáo cộng sản. Trước đây, một số tác giả đã viết ' Hồ Sơ Đen về Chủ Nghĩa Cộng Sản' đã vạch trần chủ nghĩa cộng sản, thế nhưng một số người vẫn mê muội tin theo cộng sản. Cho đến khi cộng sãn xâm chiếm miền Nam, mọi người mới 'sáng mắt sáng lòng'! Và sau khi Liên Xô và Đông Âu tan rã, mọi người mới thấy sự thực phơi bày rõ ràng. Và nay thì Giang Trạch Dân thay Đặng Tiểu Bình vẫn nối tiếp con đường đổi mới, hữu sản hóa, mở cửa cho tư bản, và đưa ra thuyết ba đại diện (công nông và tư sản) là một điều hoàn toàn trái ngược chủ nghĩa cộng sản. Những sự kiện trên chứng tỏ chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa tàn ác, là một thất bại lớn lao trong lý thuyết cũng như trong thực hành. Cộng sản chỉ làm cho dân khổ, nước nghèo, là một tai họa cho nhân loại, nhất là các nước Á Phi, đã nghèo khổ lại gặp chủ nghĩa cộng sản tàn phá!
Tổ tiên ta đã rút từ những kinh nghiệm trong cuộc sống xã hội, làng xóm, gia đình mà truyền lại đời sau. Những tư tưởng đó đã nung đúc và thể hiện thành ca dao, tục ngữ.
Tổ tiên ta đã tỏ thái độ chống đối ý niệm cộng cộng sản cũng như chủ nghĩa cộng sản. Cộng sản là một thất bại. Con người ai cũng có óc tư hữu. Hãy xem đứa bé vài tháng hay một hai tuổi, khi bú, miệng nó ngậm vú rất chặt, còn một tay thì giữ lấycái vú bên kia của mẹ, dường như nó muốn giữ lấy, không cho ai sờ vào hay tranh đoạt.
Hành động này do vô thức sai khiến chứng tỏ óc tư hữu cũng là một bản năng như bản năng sinh tồn của con người và loài vật! Từ cuộc sống tập thể từ thời cộng sản nguyên thuỷ, cho đến cuộc sống chung trong đại gia đình hay trong làng xã, người ta thấy rằng con người không bao giờ giống nhau. Có kẻ khôn ngưòi dại, có mạnh người yếu, kẻ lười người chăm. Nếu làm chung thì người khôn phải nuôi kẻ dại, người mạnh phải hầu kẻ yếu, người siêng làm mệt xác mà người lười thì sướng thân.
Vậy thì tội gì mà ta phải gắng công, làm cho kẻ khác hưởng. Do đó, việc làm tập thể đã hủy hoại tinh thần trách nhiệm . Tổ tiên ta đã nhận thấy chủ nghĩa cộng sản là một thất bại:
' Cha chung không ai khóc'
' Lắm thầy thối ma,
Lắm cha con khó lấy chồng!'
' Lắm sãi không ai đóng cửa chùa'!
Việc làm tập thể cũng tiêu diệt ý chí làm việc của con người bởi vì như đã nói con ngườI ai cũng có óc tư hữu, nếu phải làm những việc không ích lợi cho bản thân thì không ai làm cho mệt. Sở dĩ ta cố gắng học hành và làm việc ngày đêm là vì muốn cho bản thân sung sướng, vợ con được hạnh phúc, còn làm nô lệ không công thì làm gì cho mệt. Đó là tâm trạng các nô lệ, các tù nhân. Họ phải làm việc vì bắt buộc, vì sợ roi vọt hay sợ kỷ luật.
Ngoài ra chủ trương lập tài sản chung, hủy tài sản riêng gây ra nhiều tệ trạng. Thứ nhất là kẻ cầm quyền sẽ lợi dụng của công mà xài hoang phí. Cổ nhân nói:
' Đồng tiền liền khúc ruột'
„' Con có đẻ có đau,
Của có tạo có tiếc!'
Tâm lý chung con người là quý trọng của riêng mình, bao giờ cũng tính toán kỹ lưỡng từng xu nếu là tiền của mình. Trái lại những người này lại tỏ ra hào phúng khi xài của công. Các vị lãnh đạo, các bộ trưởng các nước khi đi công tác xa thường tiêu xài hoang phí như có vị tổng thống thuê riêng một mình một chiếc máy bay sang trọng, hoặc các bộ trưởng, các dân biểu khi đi họp xa đã thuê phòng 6,7 trăm đô một ngày! Người đời nay gọi là ' xài tiền chùa'! Còn người xưa có nhiều câu để nói việc này:
- 'Của mình thì để lên tra (gác),
Của người thì tha cho mòn'
-'Của người Bồ Tát,
Của mình lạt buộc'
Ngoài ra tệ nạn ăn cắp của công cũng phổ biến bởi vì ai cũng có óc tư hữu, muốn chiếm công vi tư. Nếu ta có của riêng, ai ăn cắp mặc ai, ta không lo, nhưng khi tư hữu bị hủy diệt, chỉ còn công hữu, mà công hữu bị cướp bóc thì đời sống dân chúng bị ảnh hưởng trực tiếp. Cổ nhân đã gọi bọn quan lại là bọn đạo tặc là vì lý do này:
Con ơi con nhớ câu này.
Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan!
Ngày xưa là quan, còn nay là cán bộ! Chính vì chủ trương cộng sản bắt dân vào Hợp tác xã, dân làm một ngày không đươc hai lon gạo, trong kho bọn cán bộ ăn cắp của công mà ăn mặcsung sướng. Do đó dân chúng không tha thiết làm việc.
Một người làm việc bằng hai,
Để cho cán bộ mua đài sắm xe.
Một người làm việc bằng ba,
Để cho cán bộ mua nhà tậu xe!
Ngoài ra cũng còn do óc quan liêu, thói hống hách, người nắm quyền lãnh đạo muốn tỏ ra có quyền sinh sát, ban phát ân huệ. Họ vốn là nông dân, là bần cố nông, nay lên làm chủ tịch, bí thư, thủ kho thì lại tỏ ra hống hách gấp năm gấp mười các ông lý trưởng, chánh tổng, tri huyện ngày xưa. Do đó mà nạn phe đảng, tệ trạng hối lộ sinh ra. Người đời nay có câu: 'Thủ kho to hơn thủ trưởng' là thế! Hơn nữa người lãnh đạo vì ngu dốt, tính toán sai lầm sẽ làm cho tập thể khốn đốn. Ngoài ra, chủ trương công hữu là một chủ trương phi pháp và tàn ác:
- Giết và bỏ tù những người vô tội để cướp tài sản của họ
- Bắt buộc nhân dân phải làm nô lệ cho nhà nước, đó là một hình thức nhà nước độc tài.
Và đó cũng là một chủ trương làm mất tự do con người. Tôi muốn làm chủ đời tôi, tôi không muốn ai lãnh đạo đời tôi, nhất là những kẻ ngu si tàn ác lại đòi quản lý đời tôí.
Hơn nữa, đó là một chủ trương hư ảo, không thực tế. Malthus đã nói: 'Nhân số ngày càng tăng, thực phẩm ngày càng thiếu'. Làm sao nhà nước nuôi dân? làm sao nhà nước cung cấp mọi thứ cho dân? Trung cộng ngày xưa đã thiết lập những họp tác xã lớn, nhà nuớc nuôi mọi người, cung cấp ăn uống, y phục, giáo dục và tang ma, cưới hỏi, nhưng cuối cùng chịu không nổi nên lại cho mỗi gia đình sống riêng, tự lo liệu mọi việc tang hôn, tuy nhiên họ vẫn phải làm việc cho hợp tác xã và do đảng lãnh đạo.
Nói như thế, không phải là con người không có tinh thần tập thể. Ông cha ta đã phân biệt công hữu và tư hữu ( ruộng công, ruộng tư), và đánh thắng quân giặc, xây dựng đất nước là kết hợp công tư ( Công tư vẹn cả đôi bề- Kiều). Đôi khi vì quyền lợi chung, tổ tiên ta đã hy sinh bản thân, nhưng đó là do tình nguyện và trong trường hợp đặc biệt. Người làm việc quan là lo việc công, nhưng lại lãnh lương nuôi vợ con, thế là công tư trọn vẹn. Cộng sản bắt ta hy sinh cá nhân cho đến bốn thế hệ để cho bọn chúng xây biệt thự, gửi tiền ra nước ngoài, nghĩa là nói một đàng làm một nẻo. Càng tiêu diệt tư hữu thì óc tư hữu trong con người cộng sản càng quẫy lên mạnh mẽ, do đó họ ăn hối lộ nhiều hơn, cướp của công trắng trợn. Với chủ trương trung dung, công tư vẹn toàn, tình lý phân minh cho nên xã hội cũ rõ ràng là khá hơn cộng sản.
Chủ nghĩa cộng sản còn áp dụng đường lối vô sản chuyên chính là một sai lầm. Chuyên chính nghĩa là đàn áp thẳng tay.
Trường Chinh ra lệnh ' giết lầm hơn bỏ sót' cho nên cộng sản đàn em ra tay chém giết mà không cần điều tra, xét xử. Nguyễn Trãi nói' Lãy chí nhân thay cường bạo' còn cộng sản lại dùng nghĩa là chuyên chính vô sản nghĩa là dùng cường bạo. Vô sản chuyên chính là chỉ dùng những người phe ta. Đó là chủ trương ' hồng hơn chuyên' nghĩa là chỉ dùng người ngu dốt, gạt bỏ trí thức. Ca dao cho rằng khi người ngu cầm quyền là lúc thiên địa đảo điên:
Trời làm một trận gió trăng,
Ông lộn xuống thằng, thằng trở nên ông!
Kinh Dịch đã nói đến việc vô sản nắm quyền là một tai họa. Quẻ Bi nói rằng 'nội tiểu nhân nhi ngoại quân tử' là lúc thiên địa đảo lộn.Thật vậy khi trí thức phải đi kinh tế mới, còn hạng ngu dốt lên cầm quyền thì tất nhiên xã hội tan rã! Cộng sản thường bào chữa là họ ' vừa học vừa làm', chỉ tội nghiệp cho nhân dân ta thua những con chuột bạch, vì chuột bạch được các bác học dùng thí nghiệm, còn nhân dân ta bị những kẻ ngu dốt đưa ra thí nghiệm!
Tóm lại chủ nghĩa cộng sản là một sai lầm ghê gớm cho nhân loại. Trong các bậc tiền bối làm cách mạng, chỉ có Phan Bội Châu là sáng suốt, không theo cộng sản, không chịu làm tay sai cho Nga Tàu cho nên đã bị Hồ Chí Minh bán cho thực dân Pháp. Làm việc này, họ Hồ đã rõ là một tên phản thầy, bán nước. Âm mưu của họ Hồ và bè lũ cộng sản là muốn tiêu diệt phe quốc gia đồng thời có một số tiền! Nhưng tất cả công trình của cộng sản cũng chỉ đem lại đau khổ cho dân chúng và điêu tàn cho đất nước. Lịch sử đã, đang và sẽ phê phán tội ác của cộng sản.
No comments:
Post a Comment